Page 136 - Me Toi
P. 136
- Em cá với anh này… Họ sẽ không còn ở trong Xóm Đạo nữa.
- Em đâu có phải gái Ban-Mê Xóm Đạo! Sao em biết được?
Đôi mắt Mỹ Thanh nhìn tôi tinh nghịch, nàng nói.
- Anh đi trước 75 nên anh có vẻ hơi khờ rồi đó nghe…!
Tôi lấy ngón trỏ đặt vào trán nàng.
- Em đừng nói quá lời nghe. Anh đã sống với Việt Minh, Cộng Sản khi anh vừa sanh
ra. Tám, chín tuổi phải bỏ quê về Hà Nội và làm lính Cộng Hoà hơn 10 năm đó
nghe.
- Nhưng anh không biết được những gì xẩy ra sau năm 1975.
Mỹ Thanh nói tiếp.
- Bạn anh có nghĩa là lính, mà lính dĩ nhiên là phải vào tù Cộng Sản ít nhất cũng từ 7
tới 15 năm, hoặc hơn. Nếu không chết vì đói khát, rừng thiêng nước độc thì cũng
chết vì cán bộ trong tù đánh đập. Nếu sống mà về được là Chúa, Phật độ rồi đó…!
Tôi đứng lại khi hai đứa vừa tới đường Quang Trung. Tôi nói với Mỹ Thanh.
- Nhưng nhà và vợ con của họ vẫn có thể còn ở đó.
Mỹ Thanh lắc đầu.
- Anh nên nhớ rằng tù Cộng Sản không giống như tù Quốc Gia đâu…! Nếu được thả
ra, bạn anh cũng không có đủ hơi sức mà về tới nhà. Nếu về tới nhà thì gia đình họ
đôi khi cũng đã tan rã…! Nếu vợ đẹp sẽ bị cán bộ trưng dụng làm vợ lẽ của họ. Nhà
lớn thì bị mấy ông cán bộ Cộng Sản gộc tịch thu làm của riêng luôn…!
- Anh hiểu chuyện này. Trước 75, nhà anh ở ngay khu Tân Thương Mại ngay Cây Số
3 đã bị cán bộ Cộng Sản tịch thu. Hồi chiều khi xe chạy ngang qua đó anh cố nhìn
vào, thật tiếc…!
Mỹ Thanh cười tủm tỉm nhìn tôi.
- Tài sản và vợ đẹp của lính ngụy là của nhân dân, nhưng cán bộ gộc quản lý giùm…
Anh hiểu chưa…?
- Em có ý nghĩ quái đản…?
Mỹ Thanh trố mắt cãi lại.
- Câu này không phải em nói đâu à…! Tụi con nít bên xóm em ở Chợ Lớn nói đó
nghe. Sau 75, em ở lại Chợ Lớn tới năm 1978 mới qua Mỹ. Anh không biết sao…?
- Anh biết…!
Tôi thở dài ôm vai Mỹ Thanh rẽ trái để đi trên đường Quang Trung và chỉ cho nàng khi
hai đứa đang băng qua ngã tư Quang Trung - Hai Bà Trưng.
- Trước 75 ở góc bên kia đường và quay mặt ra đường Hai Bà Trưng là rạp hát Tường
Hiệp nay nó đã là khách sạn Phương. Gần sát khách sạn Phương phía bên trái là