Page 84 - Me Toi
P. 84

Khi tôi tỉnh lại vì những tiếng ồn ào khác lạ, và vòng quanh hai chú cháu đã thấy một
               nhóm thực dân lính Lê Dương đang chĩa súng có lưỡi lê vào chúng tôi trong khi trời còn
               mờ tối.

               Họ nói tiếng Pháp xí xô và tay họ chỉ trỏ lung tung, trong khi hai chúng tôi không biết gì
               cả. Chú tôi bị họ trói ghì tay lại phía sau và kéo tôi ra xa chỗ chú tôi đứng. Chúng đá
               chú tôi lăn lộn trên ruộng khoai như đá banh vì mỗi lần chúng hỏi cung, mà chú tôi đã
               không trả lời. Thật tình, chú tôi đâu có hiểu chúng nói gì…!  Chú tôi chỉ luôn cúi đầu
               van lạy, và hết lời cầu khẩn kẻ khác giống nòi để được tha, nhưng chúng chỉ buông
               những tiếng cười man rợ của kẻ thống trị và giận dữ đánh đập chú tôi. Bất chợt một
               tràng súng nổ, tôi há hốc mồm gào thét khi thấy lồng ngực chú tôi vỡ tung, máu tuôn
               ra có vòi và ngã xuống nằm ngang trên luống khoai.

               Tôi nhào tới ôm chú tôi khóc ngất trong khi nhóm lính Lê Dương buông tiếng cười khả
               ố rồi bỏ đi mặc tôi ngồi khóc bên xác chú.

               Chú Quân đã tìm thấy tôi bên cạnh chú Sơn trên ruộng khoai gần nhà Dòng Hoàng
               Nguyên vào giữa trưa, trong khi cuộc càn quét tàn sát của quân  đội Pháp vẫn còn
               trong vùng để tìm kẻ thù, tuy nhiên tiếng súng đã bớt bắn phá trong vùng xôi đậu.

               Người dân trong làng cũng từ từ kéo nhau về với vẻ mệt nhọc bơ phờ đau khổ của
               những kẻ mất ngủ, sợ hãi, mất mát và thoát chết trong chiến tranh. Họ kéo lê đôi chân
               rướm máu với quần áo rách nát xơ xác và mang những khuôn mặt mất hồn về làng. Có
               người đã ngã ngất xỉu trên ruộng lúa vì đói. Có người vừa đi vừa khóc thảm thiết vì mất
               con, mất vợ, mất chồng. Cũng có người được cáng về làng vì bị thương. Một vài người
               mất tay, mất chân đau đớn rên la vì không thuốc chữa, những vết thương đã làm mủ
               chỉ chờ chết.

               Làng đã bị thiêu hủy tàn phá vì bom dạn thế mà họ vẫn trở về để nhìn, để khóc, để lăn
               lộn trên đống tro nguội lạnh của nền nhà hoang tàn, đổ nát vì đó là cội rễ, nơi họ đã
               khóc chào đời và cũng chính là nơi máu và nước mắt của nhiều thế hệ đã đổ ra và nhọc
               nhằn giữ lấy…!

               Nhà của ông bà nội tôi cũng không hơn gì những nhà bên hàng xóm, chỉ còn lại vài cây
               cột gẫy cháy dở dang, và cái bếp đã bị sập quá phân nửa, phần còn lại cũng xiêu vẹo
               như muốn ngã luôn xuống đất.

               Chú Quân đã mang xác chú Sơn về nhà và đặt xác chú Sơn giữa sân trong tiếng khóc
               của bà nội và mẹ tôi. Bà nội nhào tới  ôm lấy xác chú Sơn và nhìn vào lồng ngực bầy
               nhầy mất tim gan của chú rồi lăn ra sân ngất đi, trong khi mẹ tôi sụt sùi ôm bà lay
               gọi…! Ông tôi chỉ nhìn xác chú Sơn rất nhanh rồi quay mặt đi, ông đứng trên nền nhà
               đổ nát yên lặng với đôi vai rung rung trong khi nước mắt ông tràn ra hai má.
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89