Page 86 - Me Toi
P. 86
Moät Treû Moät Giaø
Đông về tuyết phủ đỉnh núi xa,
Nắng sớm reo vui gọi trước nhà,
Gió mang lạnh giá hòa sương sớm,
Cành trơ không lá đợi đơm hoa.
Sao thấy lòng tôi phơi phới quá…!
Đông về kỷ niệm Chúa sinh ra,
Mang niềm vui sống cho nhân loại,
Việt Nam rồi sẽ hết can qua.
Chợt thấy mẹ tôi mặt lắng buồn,
Mắt người ngấn lệ muốn trào tuôn,
Thở dài mẹ nói: Đông rồi đó,
Nhớ mãi nghe con, nhớ lấy nguồn…!
Vạn mũi kim sầu nhói buốt tim,
Nắng vàng chợt úa, gió im lìm,
Tôi ôm vai mẹ tìm an ủi,
Một già, một trẻ khóc trong tim.
Bao giờ tôi mới nói là quên,
Quên được hay sao vạn nỗi niềm,
Quê hương còn đó, đời vong quốc…
Đông về khắc khoải ngủ không yên.
Nhân ngày lễ Vu Lan, August 13, 2005.
Con viết kính mẹ 92 tuổi đời mẹ vẫn khắc khoải vì các con.