Page 460 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 460

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


               quyết bằng lối dơ tay, ông lấy ra một mảnh giấy và đọc:
                   -Ai  bằng  lòng  để  Tổng  thống  Trần  văn  Hương  trao  quyền
               Tổng thống cho đại tướng Dương Văn Minh để ông này có thể
               mưu tìm hòa bình cho VN?
                  Quốc hội đã biểu quyết với 134 phiếu thuận và 2 phiếu chống.
               (134)
                   (Trần văn Đôn trong "Việt Nam Nhân Chứng", sđd, tr. 471 ghi
               là có 136 phiếu thuận và 2 phiếu chống, vậy là 138 nghị sĩ dân
               biểu chứ không phải là 136 như GS Ngữ đã chép lại  như trên).
                   Thế là Dương Văn Minh đã được Quốc Hội VNCH trao quyền
               Tổng thống với hy vọng là sẽ điều đình được với CSBV hầu tìm
               một giải pháp hòa bình cho miền Nam. Nhưng điều này không ai
               có thể  làm được kể cả Dương Văn Minh vì nghị quyết của Bộ
               Chính Trị ngày 25-03-75 quyết định đánh  mạnh để chiếm toàn
               bộ Saigon bằng vũ lực. Vả lại với tinh thần rã ngũ mau lẹ của
               binh đội miền Nam và với thế tiến quân như vũ bảo của CSBV,
               cộng sản đâu dại gì mà phải điều đình như nhận xét của tướng
               Vaunuxem  khi  trả  lới  ông  Trần  Xuân  Minh,  phó  tổng  thư  ký
               Liên Minh Á Châu Chống Cộng vào ngày 28-04-75 tại Saigon
               (xem bài báo "Một buổi chiều với ông Trần Xuân Minh về Liên
               Minh  Á  Châu  Chống  Cộng"  của  Lê  Đình  Cai  đăng  trên  báo
               Chính  Luận-  Lê  Điền  chủ  biên  số    145,  ra  ngày  18/09-
               25/09/1999 tại Seattle, tiểu bang Washington).

               -Những giờ phút phù du  của Tân Tổng thống Dương Văn Minh
                   Có người lên đảm nhiệm chức vụ tân Tổng thống  mà không
               phải là tay chân của mình thì sinh mạng mình vào lúc dầu sôi lửa
               bổng này chắc chắn không có gì bảo đảm. Ông Thiệu nghĩ thế và
               nhất là khi ông Đôn đã nói thẳng với ông Thiệu:
                  -"Còn phần ông? chừng nào ông đi? Tôi biết Mỹ không muốn
               xảy ra chuyện như ông Diệm. Xung quanh ông đang bỏ ông nhất
               là khi nghe tin có tân Thủ tướng và chính phủ mới. Ông phải đi
               cho nhanh. Nếu tôi lên làm Thủ tướng, nội các của tôi cũng sẽ
               đòi bắt ông và tôi phải làm theo." (135)
                  Vậy Thiệu cũng có thể bị bắt hay bị giết.
                   Sau chót, sự hiện diện của Thiệu, những khuyến cáo của ông
               cho cụ Hương, làm cho cụ mang tiếng "vẫn là người của Thiệu",

                                            459
   455   456   457   458   459   460   461   462   463   464   465