Page 510 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 510

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


                   Trước kia tôi cứ tưởng những ông trí-thức và là cấp lãnh-đạo
               trung-ương làm việc chín-chắn, khôn-ngoan lắm, nay là lần thứ
               nhất nhìn thấy các ông làm việc như giỡn chơi, tôi thất-vọng quá,
               nói thầm trong bụng: như vầy thua Việt-cộng mất rồi!” (24)
                   Qua  câu  chuyện  kể  của  Đại-tá  Nguyên,  người  đã  tham-dự
               cuộc họp với tư-cách Phó Tỉnh-trưởng Nội-An tỉnh Bình-Dương,
               chúng ta thấy rõ cung cách làm việc của các vị lãnh-đạo đất-
               nước vào hàng bộ-trưởng mà còn vậy thì làm sao chống chọi lại
               được với cán-bộ được tôi luyện của cộng sản. Họ chỉ là những
               “ông  quan”  chứ  không  phải  là  cán-bộ  đấu-tranh  cách-mạng.
               Miền Nam, chính quyền chỉ gồm toàn những “ông quan” như
               vậy thì sao mà tồn-tại lâu dài trong cuộc chiến-tranh quốc cộng
               này.
                   2-Đối với người Việt cộng-sản:
                   Cộng-sản Bắc-Việt trong tất cả mọi tài-liệu văn-bản sử sách
               của họ khi gọi phe quốc-gia Miền Nam họ đều dùng chữ “ngụy
               quân,  ngụy  quyền”,  và  họ  cho  rằng  họ  là  chính-quyền  chính-
               thống đại-diện cho toàn-dân. Điều này hoàn-toàn ngược lại. Đó
               chẳng qua là lý của kẻ thắng trận (La raison du plus fort  est
               toujours la meilleuse) . Nhân-dân chưa từng ủy-thác họ lên cầm
               quyền bằng lá phiếu bầu-cử tự-do. Họ chỉ nắm quyền dựa trên
               bạo-lực và duy-trì  quyền-lực bằng khủng-bố, bằng công-an trị.
               Cho đến nay, chính-quyền Hà-Nội đã bị thế-giới lên án là một
               chế-độ vi-phạm nhân-quyền, vi-phạm tự-do tôn-giáo (qua báo-
               cáo của đặc-sứ tôn-giáo của Liên-Hiệp-Quốc Armor trong tháng
               3.1999 vừa qua) và bị các phong-trào đấu-tranh trên toàn thế-
               giới cáo buộc là một chế-độ độc-tài đảng trị, không tôn-trọng tự-
               do dân-chủ và các quyền cơ-bản của người dân. Phái-đoàn của
               chính-phủ Hà-Nội đi đến bất-cứ  nước nào đều bị người Việt tị
               nạn biểu-tình chống-đối, họ phải đi và đến bằng cửa sau và được
               nước chủ nhà cật lực bảo-vệ an ninh. Đây là một sự ô-nhục lớn-
               lao xét trên bình-diện uy-tín quốc-tế mà chính-phủ Hà-Nội vẫn
               chưa chịu nhận ra sự thực.
                   Cộng sản Bắc-Việt tuyên-xưng, chế-độ của họ là “dân-chủ gấp
               triệu lần”, họ tuyên-xưng họ là chính-thống, là có chính nghĩa...
               Nhưng trước công-luận thế-giới, ai cũng biết là không nước nào
               có những cuộc di-cư vĩ-đại để trốn chạy khỏi “thiên-đường cộng-

                                            509
   505   506   507   508   509   510   511   512   513   514   515