Page 512 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 512

Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975


               dân. Cách đặt tên của cộng sản khi gọi sự can-thiệp của Hoa-Kỳ
               vào  cuộc  chiến  Việt  Nam  là  chủ  nghĩa  thực  dân  mới
               (neocolonialism) chỉ là lối chơi chữ thông-thường trong chính-
               trị.
                    Sự  thay  đổi  sách  lược  toàn  cầu  “lùi  một  bước  để  tiến  ba
               bước” khiến Hoa-Kỳ quyết-định bỏ miền Nam khi  thấy “tiền-
               đồn chống cộng” này không còn cần thiết trong giai-đoạn mà Mỹ
               đã  mở  được  cánh  cửa để  giao-thương  với  Trung-cộng  (Thông
               cáo Thượng-Hải tháng 2.1972) và đã họp được thượng-đỉnh với
               Liên-Xô  ở  Mạc-Tư-Khoa  (20.5.1972).  Số-phận  “tiền  đồn”  của
               Miền Nam đã được quyết định vào ngay những năm đầu thập
               niên 1970.
                    Phía quốc-gia không có được đồng-minh lâu dài, cùng cam
               cùng khổ có nhau. Khi cần người ta dùng làm “tiền-đồn”, ùn ùn
               kéo quân vào, bất-chấp chủ-quyền quốc-gia, luôn lấn-áp, tạo bao
               sự việc đã rồi, không hỏi ý-kiến, đặt phía quốc-gia vào thế yếu-
               kém nhất khi đối đầu với kẻ thù trong các hội-nghị thương-thảo,
               mặc dù họ đã bỏ ra gần 140 tỷ Mỹ kim cho cuộc chiến Việt Nam
               với 58,000 binh-sĩ chết và hơn 2000 người mất tích (riêng Việt
               Nam  Cộng-Hòa  có  tới  350,000  binh-lính  chết,  hàng  triệu  gia-
               đình tan nát vì chiến-tranh, tù tội trong lao tù cộng-sản với mỹ-từ
               “cải-tạo” để che mắt thế-giới, gần 1 triệu người chết trên biển
               Đông vì trốn chạy chế-độ sắt máu cộng-sản, hơn 2 triệu người
               phải sống kiếp tha-phương trên đất lạ xứ người vì hai chữ tự-do
               thân thương).
                   Nhìn trên góc cạnh quân sự, sự sụp-đổ của toàn bộ miền Nam
               ngày 30.4.1975 là cuộc chiến thắng của cộng-sản Hà-Nội. Đó là
               một  cuộc  chiến-thắng  hiểu  theo  nghĩa  giành  đất,  chiếm  tài-
               nguyên, đặt nền thống-trị, bóc-lột nhân-dân, chia chác chiến lợi
               phẩm,  bất  chấp  các  quyền  tự-do  cơ-bản  nhất  của  con  người.
               Nhưng thực-sự thì cộng-sản đã thua một cuộc chiến khác quan-
               trọng hơn nhiều và mang tính cách trường cửu, đó là cuộc chiến
               “tranh-thủ nhân-tâm”. Mười ba năm sau cuộc chiến-thắng quân-
               sự  của  miền  Bắc,  vào  năm  1988,  ông  Nguyễn-Cơ-Thạch  khi
               đang làm Bộ-trưởng Ngoại-giao của chính-quyền Hà-Nội đã thú
               nhận với một nhà báo Thụy-Điển: “Chúng-tôi thắng trong chiến-


                                            511
   507   508   509   510   511   512   513   514   515   516   517