Page 36 - No Em Mot Doi
P. 36
tôi lại theo cha mẹ suôi Nam tìm tự do sau năm 1954 với
ước vọng vươn lên nơi rừng thiêng Cao Nguyên hun hút bạc
ngàn mưa lầy nắng bụi, và cùng với những dòng tuổi xuân
xanh muốn ôm núi lấp sông, hy sinh cho tổ quốc một ngày
nào thống nhất thanh bình. Tiếc thay mộng tan như trái phá,
rơi rụng vỡ tung trong mùa hè 1975, một vấn nạn dân tộc đã
phá nát mấy thế hệ trong ác mộng chợt về làm tôi lang thang
chung thân viễn xứ.
Đời tôi cũng sẽ tàn phai theo ngày tháng, cái trí dũng
cũng bạc nhược theo đôi chân mỏi, lưng còng.
Cha tôi, và tôi sẽ chẳng còn gì để níu kéo, họa chăng chỉ
còn nỗi niềm nhớ kỷ niệm xưa vàng son một thời, nhưng trí
không thành đành buông suôi ra đi, nhưng bác Hải đã phải
sống dưới chế độ Cộng Sản cả đời như con hổ trong cũi của
Thế Lữ, nhìn cuộc sống của những người chung quanh,
cũng như chính bác bị kềm kẹp dưới chế độ tàn ác độc tài
mà nhắm mắt không nguôi cơn hận thù.
Tiếng bác bên kia đầu giây có vẻ vội vàng.
- Vâng, tôi Hải đây. Có nghe được không?
- Dạ, cháu nghe được. Chào bác Hải.
Bác Hải ngạc nhiên, khi nghe tiếng người lạ gọi tên ông
trong những ngày tuổi trẻ hoạt động trong Quốc Dân Đảng.
- Ai đấy? Sao tiếng nói lạ quá. Sao biết tên củ của tôi
vậy? Cháu nào vậy?
Tôi nhỏ nhẹ nói chậm để bác nghe rõ, vì tôi nghĩ bác đã
lãng tai như cha tôi khi còn sinh thời.
- Dạ cháu là con ông Ký Tình. Cháu tên Trống, thằng
nhỏ hồi xưa hay canh cổng cho bác đó.
35