Page 31 - No Em Mot Doi
P. 31
lại như tự duyệt trình. Nhưng cái máy trí nhớ đó đã không
thể thâu thêm được nữa như máy đã hỏng hay bộ nhớ đã
đầy, nên họ đã không nhớ được những gì đã sẩy ra vài ngày
trước.
Trong khi tôi nói chuyện với Mỹ Thanh, bác Hoàng vỗ
vai tôi một cách vội vàng.
- Đã tới rồi anh Nguyên, làm ơn cho tôi xuống đây
được không?
- Để cháu nói anh đưa bác về tận nhà. Mỹ Thanh nói.
- Thôi được rồi. Cám ơn anh chị. Tới đây là tôi nhớ
rồi, tôi đi chợ ABC hàng ngày mà.
- Dạ để cháu cho xe vào cây xăng bên phảí chợ ABC
để mua xăng, và bác sẽ xuống xe tại đó để bác về nhà. Bác
nhớ đường vể không?
Tôi quay hỏi bác Hoàng thêm lần nữa cho chắc chắn để
tôi yên tâm.
- May quá. anh lái xe vào cây xăng đi, tôi nhớ chứ.
Tôi cứ đi thẳng xuống qua hai cái đèn xanh đỏ sau đó tôi
quẹo trái về tới nhà.
- Bác có chìa khoa nhà không?
Bác Hoàng móc túi lấy chìa khoá nhà đưa cho tôi xem,
tôi thấy xâu chìa khóa đã cẩn thận gài kim băng vào trong
túi áo cho khỏi bị rơi. Tôi mỉm cười ôm vai bác.
- Bác cài xâu chìa khoá như vậy là hay lắm rồi. Cầu ơn
trên cho bác được mạnh khỏe, cho con cháu vui vẻ. Mong
bác được an bình.
- Cám ơn anh chị nhé.
Sau khi bác Hoàng xuống xe, tôi đổ đầy bình xăng và
quay lại đường Magnonia để về phía I-22 Đông cho chuyến
đường dài San Jose- Santa Ana, nhưng lòng tôi vẫn không
yên, thỉnh thoảng tôi nhìn vào kính chiếu hậu để theo dõi
bác đi trên vỉa hè dọc theo đường Magnonia cho tới khi tôi
không còn nhìn thấy bác nữa.
Tôi nói với Mỹ Thanh.
30