Page 29 - No Em Mot Doi
P. 29
- Mẹ cháu cũng nói vậy, nhưng vì cuộc sống con cái
mới phải làm vậy thôi, chẳng ai muốn bỏ cha mẹ già ở nhà
một mình cả.
Tôi nhìn kính chiếu hậu thấy bác Hoàng ngồi thu mình
vào lòng ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, như cố quan sát
đường về, bỗng bác quay lại vỗ vai Mỹ Thanh hỏi.
- Khi về già cô có muốn về Việt Nam ở không?
Mỹ Thanh quay nhìn bác.
- Cháu cũng chưa biết ra sao, có thể khi về già cháu sẽ
đổi ý như mẹ cháu vậy. Mẹ cháu về ở luôn bên đó rồi. Chỉ
vì nhớ quê và con cháu còn lại bên đó.
Giọng bác Hoàng bỗng trở nên buồn diệu vợi, bác nói.
- Tôi thì muốn về lắm nhưng đã không còn về được
nữa rồi. Tôi muốn về Hà-Nội để nhìn lại chợ Mơ, nhìn lại hồ
Hoàn Kiếm, Hàng Ngang, Hàng Đào, Vườn hoa Con Cóc,
Quốc Tử Giám và làng tôi mà tôi đã bỏ lại sau năm 54, ấy
vậy mấy mươi năm rồi vẫn không về được. Bây giờ lại càng
xa hơn. Mẹ chồng cô có phước, bà còn về nhìn lại quê
hương ở cuối đời. Tôi già quá rồi đành bỏ xác xứ lạ thôi cô
à.
- Bác có thể về được mà. Bác nói anh chị con bác đưa
về.
Bách Hoàng lắc đầu.
- Thằng con rể tôi nhất định không về, vì nó là lính
miền Việt Nam Cộng Hòa. Nó nói rằng nó không thể về để
nhìn thấy tụi ác nhân quỉ đỏ đó. Nhưng nếu tôi về được, tôi
đâu có ai là bà con nữa đâu. Tôi không còn ai ở Hà Nội hay
Sài Gòn nữa. Người bà con xa của tôi cũng qua Mỹ rồi.
Về quê thì sợ lắm, tôi nhớ lại thủa chạy loạn, và nhìn
thấy Việt Minh thì chết run lên đấy cô. Tụi nó giết người
cướp của ghê lắm.
Bỗng bác Hoàng lấy vạt áo lau nước mắt, trong khi bác
tiếp tục nói. Du kích gõ cửa nhà tôi nửa đêm khi tôi còn con
gái và bắt cha tôi ra đồng chặt đầu, mẹ tôi chạy theo nó dùng
28