Page 27 - No Em Mot Doi
P. 27
một mình nguy hiểm. Tôi buồn lắm anh ạ, tôi sợ vào nhà
dưỡng lão lắm.
Bác Hoàng chợt bật khóc, bác vừa khóc vừa nói.
- Bà thân sinh anh còn có chỗ về, tôi bây giờ hết cả
đường về, bỏ thây nơi xứ người thôi. Tôi buồn lắm. Tôi có
nhà ở Sài Gòn để lại cho người em họ xa, nhưng không về
được rồi.
- Vậy tại sao bác lạc xuống đây?
- Tôi đi khai và làm lại giấy tờ bị mất ở văn phòng gần
đây, không ai đưa đi, tôi đi bằng xe bus và ghé đây mua rau,
nhưng khi ra tôi quên chỗ xuống lúc nẫy.
Tôi ngạc nhiên hỏi bác Hoàng.
- Nếu vậy làm sao mà bác biết được chi tiết ra sao mà
làm giấy tờ?
- Thì tôi cứ mang hết giấy tờ của tôi, rồi đưa cho bà
thư ký. Bà thư ký bảo tôi ngồi chờ. Tôi ngồi chờ cho đến khi
bà thư ký báo cho tôi biết xong rồi, thế là tôi cầm lại giấy tờ
do bà thư ký đưa và đi về thôi.
- Sao bác không nói với con bác để anh chị ấy đi lo
dùm bác.
Bác Hoàng thở dài.
- Tôi đã đi làm nhiêu lần rồi, lần nào cũng xong cả. Tôi
bảo con tôi chở đi làm giấy tờ thì chúng nó nói rằng con bận
lắm, để bữa khác sẽ chở đi. Tôi chờ tụi nó thì nóng ruột nên
mò đi làm một mình, thế mà cũng xong.
- Nhưng nguy hiển lắm đó bác biết không? Tôi nhìn
thẳng mặt bác Hoàng và hỏi.
Bác Hoàng lắc đầu, vẻ bình tĩnh.
- Chẳng sao đâu. Tôi già rồi ai mà lừa tôi chứ? Tiền tôi
đâu có mà lừa làm chi?
- Nhưng bác sẽ đi lạc, hoạc bị xe đụng đó.
Bác hoàng nhìn tôi vẻ tin tưởng.
- Tôi không lạc đâu. Khi tới trạm xe bus là tôi biết
đường về mà. Anh có cho tôi về nhờ không?
26