Page 23 - No Em Mot Doi
P. 23
- Đứa con trai tôi thì ở xa mãi đâu tôi không biết. Tôi ở
với con gái, nhưng vợ chồng nó cũng đi làm bận rộn tối
ngày để lấy tiền trả tiền nhà, và nuôi hai đứa con đang đi
học. Tôi phải ở một mình trong nhà. Buồn lắm.
Tiền già của tôi, tôi cũng cho tụi nó để trả tiền đủ
thứ, Ở Mỹ này chỉ thấy tối mặt đi làm có sướng gì đâu.
Trong khi ở quê mình thì nghèo khổ làm tối ngày không đủ
ăn, và sợ hãi cộng sản gõ cửa nhà ban đêm. Làm người sao
khổ sở thế .
Tôi nhìn bác Hoàng dò tìm xem bác còn nhớ gi về Cộng
Sản hay không, tôi hỏi.
- Bác cũng sợ Cộng Sản gõ cửa ban đêm?
- Sợ chứ anh, cả nước đều sợ cái thứ ma quỉ này. Du
kích Việt Minh còn ác độc hơn thực dân Pháp Lê Dương,
chúng chuyên gõ cửa nhà dân ban đêm rồi bắt chủ gia đình
có ý chống đối mang đi chém đầu, rồi vất xác xuống sông.
- Sao bác biết ?
- Du kich Việt Minh chẳng có đạo nghĩa gì cả, họ tàn
ác lám. Ở quê tôi. Giọng bác Hoàng trùng xuống mang một
vẻ buồn sâu kín trong lòng.
Tôi sợ bác buồn nên hỏi qua chuyện khác.
- Con bác đi làm chiều có về nhà hông?
- Có chứ, mấy đứa cháu tôi cũng về buổi chiều.
- Như vậy thì tốt rồi, chiều hai anh chị con bác và các
cháu sẽ về, cả gia đình ăn cơm tối vui vẻ. Bác đừng suy nghĩ
gì nữa, kẻo bệnh thì khổ cho cả nhà đó.
Bác Hoàng nhìn tôi lắc đầu, thở dài như muốn khóc.
- Hai đứa con tôi đi làm từ sáng sớm tới tối mới về.
Khi chúng nó về tôi đã ăn cơm nguội một mình, và vào
phòng niệm Phật cho tới khi mệt ngủ thiếp đi lúc nào không
hay. Có khi cả tuần mới nhìn thấy mặt con mặc dù ở chung
một nhà. Có khi tôi nghĩ dại lỡ bị gió độc chết bất tử, hai
con tôi cũng chẳng biết, tới khi chúng tan sở về nhà mới
hay.
22