Page 21 - No Em Mot Doi
P. 21

Bà Hoàng ngước mặt nhìn tôi vẻ ngạc nhiên, sau đó cúi
           đầu với một giọng thật buồn.

               -  Lạy  Phật.  Thật  quí  hoá  quá,  bà  cụ  còn  có  anh  để
           nương tựa, còn tôi  có con nhưng cô độc một mình. Buồn
           lắm anh ạ.
               -
               Tôi đẩy chiếc  xe cho  bác Hoàng, trong khi  vừa đi tôi
           vừa an ủi.

               -  Chắc mấy anh chị con bác bận đi làm, bác ở nhà một
           mình nên buồn đó thôi. Mẹ cháu cũng vậy, nên mẹ cháu đã
           vừa về Việt Nam ăn tết và không muốn qua nữa.
               -
               -  Phải đấy qua đây làm gì nữa. Xứ lạ quê người buồn
           lắm.
               Tôi nhạc nhiên nhìn bác Hoàng sau khi nghe bác nói.
           Tôi hiểu tại sao người gìa lại muốn quay về quê để an nghỉ
           cuối đời, cũng như cha mẹ tôi cố gắng đút lót tiền bạc cho
           nhân viên chính quyền Cộng Sản vì thủ tục “đầu tiên” đối
           với nhân viên hành chánh để lo cho ba gia đình người em
           trai tôi qua Mỹ với diện đoàn tụ do tôi bảo trợ. Sau vài năm
           sống tại Mỹ cha mẹ tôi đều ao ước quay về Việt Nam như
           một niềm ám ảnh không thể xa lìa trong trí, ở đó cha mẹ tôi
           thường nói với con cháu  . Quê  mình  đất ấm hơn,  ở  Việt
           Nam tuy nghèo nhưng có tình hàng xóm, và gia đình có tôn
           ti hơn. Ở Mỹ con cháu chẳng thưa gởi gì cả, chỉ You với
           me.
               Sau khi tôi mở túi vải nhỏ của bác Hoàng, bỏ vài kẹp
           rau vào túi và thắt lại cẩn thẩn cho bác. Tôi sách túi vải, đẩy
           chiếc xe vào một góc bên ngoài chợ, vội bước tới chỗ bác
           Hoàng đang đứng tựa trên cái gậy chờ tôi quay lại.
               Tay phải bác nắn lấy cách tay trái tôi, tay trái bác chống
           cây gậy và dựa vào tôi bước đi. Tôi nhìn bác ái ngại hỏi.


                                             20
   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26