Page 17 - No Em Mot Doi
P. 17

Lúc đó mẹ tôi nhìn cha tôi nói trong nỗi nghẹn ngào lệ
           lăn trên má già nua.

               -     Ông đi trước, mong Chúa ban ơn cho ông được lên
           thiên đàng, nhớ chờ tôi.Tôi sẽ tìm ông. Ông đi đâu tôi cũng
           tìm theo.
               Mẹ tôi cuối đời cũng một mình trên xứ lạ buồn phiền
           đầy kỷ niệm, sau khi cha tôi đã qua đời mấy năm, chiều nào
           mẹ tôi cũng nhắc tôi phải chở mẹ vào nghĩa trang Oak Hill
           để thăm cha tôi. Mặc dù đứng trước phần mộ của cha, mẹ tôi
           chỉ im lặng nhìn hình của cha tôi trên bia đá với vài giọt lệ
           gìa cằn cỗi lăn trên má, rồi vội vã bảo tôi chở về nhà. Mỗi
           lần trên xe về nhà mẹ tôi cũng chỉ nói với tôi những câu mẹ
           tôi đã nói từ ngày cha tôi vừa mất, đến nỗi tôi đã thuộc lòng,
           và biết mẹ tôi sẽ nói gì sau câu mẹ tôi vừa nói, trong khi tôi
           vừa lái xe vừa gật đầu với một tiếng “dạ.” để mẹ tôi được an
           lòng.
               -  Cha con bỏ mẹ lại một mình nơi xứ người - Mẹ muốn
           đi với cha con cho có bạn – Cha con nằm ở đất lạ này chắc
           lạnh lắm – Không ai bầu bạn cả -       Chắc mẹ phải về Việt
           Nam, rồi chết bên quê nhà thôi con ạ -      Con nhớ phải đưa
           mẹ về - sau khi mẹ chết, con cũng phải đưa cha con về chôn
           bên mẹ nghe chưa – Đất bên này lạnh lắm. Gần 80 năm mẹ
           bầu bạn với cha con.

               Đời mẹ tôi lại chìm vào cô đơn trong tuổi già giam mình
           trong căn phòng trống. Những khi chúng tôi đi làm, mẹ thân
           già hơn chín chục phải tìm nước uống, phải tự hâm lấy thức
           ăn, phải đi ra, vào trong khi miệng lẩm bẩm đọc kinh cho
           quên đi niềm ưu tư, sợ hãi sự vắng vẻ của căn nhà rộng. Vợ
           chồng tôi đã phải mua vé máy bay đưa mẹ tôi về với mấy
           em trên Ban Mê Thuột ăn tết theo lời ước ao của mẹ. Ngày
           trở lại Mỹ mẹ tôi đã nhất định ở lại với con cháu vì sợ cái
           cảnh  lẻ  loi  trong  cái  tĩnh  mịch  của  bốn  bức  tường  chỉ  có


                                             16
   12   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22