Page 13 - No Em Mot Doi
P. 13
Những ngày đông-xuân của Ban Mê Thuột, mẹ tôi
thường đốt lò than trong nhà để sưởi ấm, và ngồi bên các
cháu nội, ngoại kể chuyện xưa của mẹ cạnh bếp củi than
hồng lồng trong tiếng cười vô tư
của những đứa cháu. Bây giờ
Ban Mê Thuột đã xa ngút ngàn,
biển rộng cách ngăn chỉ còn niềm
nhớ vu vơ.
Tôi bước trên bãi đậu xe giữa
mùa lạnh gần cuối đông của xứ
Nam California, trong khi đưa
mắt theo dõi một vài con chim bồ
câu đang kiếm ăn bên góc tường
của chợ, chúng theo nhau từng cặp, và cũng có vài con đơn
độc lui cui một mình trên bãi trống. Tôi chợt nhớ tới mẹ, mẹ
tôi luôn đơn độc một mình cả tuổi xuân ra vào như chiếc
bóng không ai để ý sau khi về nhà chồng, ôm nỗi buồn gần
nửa đời theo ngày tháng bên con, và hy sinh cho gia đình
chồng không một lời than trách, trong hoàn cảnh khắc
nghiệt của xứ quê nghèo miền Bắc chiến tranh, dưới gọng
kền tàn ác và nhẫn tâm của Việt Minh và thực dân Pháp.
Mẹ tôi đã kể rằng . Tuổi trẻ cha tôi vì lý tưởng quốc gia
dân tộc nên đã bỏ học trường Bưởi theo Thanh Niên Tiền
Phong, tiền thân của Cộng Sản vào khu kháng chiến. Cha tôi
đã trốn về làng sau khi biết được bề trái bỉ ổi của người lãnh
đạo Cộng Sản, rồi đi theo Quốc Đân Đảng chống thực dân
Pháp, Cộng Sản.
Từ đó cha tôi bị Viêt Minh, và Pháp theo đuổi không có
đêm nào ngủ được một chỗ bình an. Cuộc sống lẩn trốn,
nghi ngờ mọi nơi mới đến, mọi người mới gặp và cả những
bạn bè thân quen hồi còn đi học của cha tôi, đã làm mẹ tôi
12