Page 14 - No Em Mot Doi
P. 14
héo hắt với nước mắt ngắn dài hàng đêm trong cô đơn và sự
khủng bố tinh thần triền miên của du kích trong làng.
Du kích xã dưới tay chú tôi chỉ huy là những tên quỉ xứ
đã tới nhà còng tay mẹ tôi dẫn đi ban ngày, hoặc đêm để hỏi
tin tức cha tôi, và mỗi lần mẹ bị bắt kéo đi tôi thường khóc
chạy theo mẹ để vô tình nhìn, nghe được những gì du kích
Cộng Sản tra tấn, bức cung mẹ. Lần cuối cùng họ đã bẻ gẫy
tay mẹ tôi khi họ đã mất kiên nhẫn, và biết rằng họ chẳng
moi được bất cứ manh mối nào, trái lại đã làm mẹ tôi ghi
lòng với ánh mắt hận thù khi nhìn họ qua nước mắt trong
mỗi lần nghe họ hỏi cung.
Sau hết Việt Minh phản bội các đảng phái quốc gia,
trong sự đoàn kết có cái tên Đồng Minh Hội, cha tôi đã
không còn trọn lựa nào, nên đã theo thực dân Pháp với nỗi
buồn chất chứa trong lòng, nhưng mẹ tôi cũng chẳng được
yên khi chiến tranh càng ngày càng lan rộng trên quê hương
theo nỗi cô đơn dài, và sự khổ cực trong cuộc sống của mẹ,
một mình lam lũ nuôi đàn con.
Sau 1954, anh em chúng tôi theo cha mẹ di cư vào Nam.
Cha mẹ tôi đã trọn Ban Mê Thuột là nơi đất sống gầy dựng
tương lai cho đàn con tại dinh điền Kim Châu, Kim Phát bởi
Tổng Thống Ngô Đình Diệm sáng lập, dưới sự hướng dẫn
mọi sinh hoạt đạo đời của Linh mục Võ Quốc Ngữ nóng
tánh, ngay thẳng, đôi khi chửi thề, nhưng luôn nghĩ tới an cư
lạc nghiệp, hạnh phúc cho giáo hữu, và ngài đã lập một
chương trình ba năm trồng cà phê hầu giúp dân giầu có
trong tương lai giữa rừng gìa Cao Nguyên trung phần bát
ngát núi đồi trùng điệp bao quanh những đồn điền cà phê
của người Pháp. Mẹ lại một lần nữa tần tảo, mang thân xác
gầy yếu với cổ tay gẫy cố gắng cùng cha phá rừng làm rẫy,
lập lại cuộc sống bình thường cho cha tôi, và các con trong
nỗi lo âu thoát ra từ lời cầu kinh của mẹ mỗi buổi chiều
13