Page 16 - No Em Mot Doi
P. 16
vài người sống sót chạy đường bộ
mấy trăm cây số về tới Sài gòn, và tôi
đã mất đi vĩnh viễn những người anh
em cộng sự. Theo như lời kễ của vị
chĩ huy đài, có người đã chết hai lần
trong cuộc chiến đẫm máu trong
trung tâm đài gần cột cờ, lần đầu chết
bởi những viên đạn AK, làn thứ hai
chết dưới xích sắt của T54 bị nghiền
nát theo vết xe lăn và lún sâu xuống
đất nên không thể nào nhặt được xác!
Cha mẹ tôi đã bị kẹt trong trận chiến Ban Mê Thuột không
tin tức, và tôi đã hốt hoảng như kẻ không hồn bỏ Sài Gòn
chiều 30 tháng 4 năm 1975 để bước lên tầu Trường Xuân ra
đi giữa âm vang của đạn pháo, và hoảng loạn của dân ôm
quần áo chạy vòng vòng trên khắp ngả đường thành phố. Họ
chạy trốn Cộng Sản nhưng không có lối thoát, họ khóc la
thảm thiết nhưng không có chỗ nào an thân! Tôi leo lên
chiếc tầu Trường Xuân ra biển với cõi lòng buồn vời vợi
quay nhìn về Sài Gòn để thấy những cuộn khói bốc cao và
tiếng vọng của pháo kích. Sài Gòn dần lùi lại phía sau và
mất hút theo bóng đêm ngoài biển khơi để tôi tìm nơi an
bình trên xứ ngoại.
Năm 1980, một lần nữa cha mẹ tôi bỏ xứ theo
chương trình đoàn tụ của chính phủ Mỹ với nỗi lòng chia
đôi, thân bên Mỹ với tôi nhưng lòng đã bỏ lại tại Việt Nam
cho các em gái của tôi. Nỗi buồn dâng lên trong lòng theo
ngày tháng tuổi già chồng chất, niềm khắc khoải thương quê
vang lên từng đêm không ngủ, cha tôi đã qua đời với lời xin
lỗi mẹ tôi.
- Xin lỗi em, anh đi trước em rồi, thật khổ cho em cả
đời vì chồng, vì con.
15