Page 26 - No Em Mot Doi
P. 26
- Dạ đúng, nháu nghĩ rằng cháu nhớ nhiều, nhưng thực
chẳng nhớ được bao nhiêu.
Bác Hoàng như được mở lòng sau những ngày lủi thủi
trong bốn bức tường không ai chuyện trò, bác vui hẳn ra và
luôn miệng nói về những dĩ vãng xưa với giọng buồn dựng
lệ.
- Trước 54, tôi còn trẻ lắm, mới 19, 20 thôi, tôi chạy
loạn từ quê vào thành một mình vì cha mẹ tôi bị bọn du kích
Việt Minh giết chết, và thất lạc anh chị em, tới bây giờ tôi
vẫn chưa tìm lại được anh em tôi. Tôi lang thang khắp phố
Hà-Nội chịu biết bao nhiêu khổ cực đói khát. Có lúc đói quá
phải đi xin ăn đấy. Ngày đó tôi làm người ở cho một ông
quan Tây, ông quí tôi lắm vì tôi biết chút chữ. Ông nhà tôi
người Hà-Đông là lính đi theo ông quan Tây, thế là chúng
tôi thường gặp nhau, và lấy nhau đấy. Chẳng có đám cưới
đám hỏi gì ráo. Tôi theo ông nhà tôi ra ngoài ở, và ông nhà
tôi mua sập vải cho tôi buôn bán ở chợ Mơ đấy.
- Chắc bác nhiều con lắm phải không? Tôi ngắt lời
bác Hoàng.
Bác Hoàng lắc đầu.
- Tôi ba trai, hai gái. Nhưng hai thằng lớn đã chết trận
trước 75 rồi, Một thằng chết ở An Lộc, còn một thằng,
người ta nói đi hành quân ở Lào, rồi bị pháo chết ở đó
không thấy xác.
- Bác muốn nói tới Hạ Lào ?
- Đúng rồi. Bỗng bác Hoàng sụt sùi trong nước mắt -
Đứa con gái lớn chết năm 75 ngay trong nhà vì mảnh B40
nổ ở ngoài đường văng miểng vào ngực nó. nó bỏ lại mấy
đứa con cho em chồng nó nuôi, bây giờ tôi cũng chẳng biết
mấy cháu của tôi ra sao và ở đâu. Vì chồng con gái tôi là
lính Biệt Động quân gì đó, nên nó phải đi tù chết đâu không
biết, chẳng tin tức gì. Bây giờ chỉ còn hai đứa. Thằng con
trai bảo trợ tôi qua đây, nó bỏ tôi lại cho em gái của nó, rồi
nó đi làm ở đâu tôi cũng không biết, còn con gái tôi thì lại
đang định bỏ tôi vào nhà dưỡng lão vì nó sợ tôi già ở nhà
25