Page 30 - No Em Mot Doi
P. 30
dao đâm bà rồi đẩy xuống ao. Sau đó chúng kéo tôi theo và
đằn tôi ra giữa ruộng lúa làm nhục tôi. Khi tôi tỉnh lại tôi sợ
làng xóm biết tôi đã bị chúng làm nhục, và sợ hãi quá nên
tôi đã hốt hoảng bỏ làng đi luôn trong đêm đó không về nữa.
Chính xác cha mẹ tôi, tôi cũng không biết chúng bỏ đâu.
Tôi nhìn bác Hoàng qua kính chiếu hậu.
- Xin lỗi bác, Quê bác ở đâu? Bác còn nhớ không ?
Bác Hoàng gật đầu.
- Tôi nhớ chứ, tên làng tôi mà tôi quên sao được,
nhưng khổ là không thể về được. Tôi sinh ra ở làng Bái Đô
đấy làng tôi ruộng lúa bao quanh, khi còn thanh bình mỗi
lần được mùa là dân làng vui lắm cơ.
- Vậy là làng bác ở gần làng cháu.
Bác Hoàng chồm lên võ vai tôi như mừng rỡ.
- Vậy à. Quí hoá quá nhỉ. Vậy làng anh tên gì?
- Thành Lập.
Tôi thấy bác Hoàng yên lặng vài phút, sau đó bác như
nhớ ra điều gì, rồi lại như quên điều gì, bác lẩm bẩm một
mình.
- Thành lập, Thành lập, Bái Đô, Bái Vàng, Hoàng
Nguyên, Hà Nội.
- Bác quên rồi anh, đừng hỏi bác nữa. Mỹ Thanh nói
với tôi.
- Anh biết rồi. Thì cũng như mẹ mình đó mà. Thích nói
chuyện, vì đã bị trầm cảm gần như bị tù lỏng trong nhà
không người hàng ngày từ sáng tới tối, rồi kéo dài hàng năm
như vậy không điên là may lắm rồi. Bây giờ gặp người nói
chuyện là thích lắm. Trong khi đôi lúc nhớ về dĩ vãng mọi
chi tiết, đôi khi quên luôn như mất trí rồi lại nhớ. Nhưng đố
em biết mấy bà già như mẹ có nhớ những gì vừa xẩy ra
trong hiện tại không đó?
- Không... Vì nếu nhớ mấy cụ đã không lạc đường.
- Đúng, Đa số ông bà già trên 80 trí nhớ như cái máy
đã thâu vào băng nhựa. Bây giờ đôi lúc phát ra vì sực nhớ
29