Page 290 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 290
Ca Dao Thời Cộng Sản
cuộc sống quân ngũ. Lần này về gặp anh Thuận,
cũng là ông chủ báo đầu tiên của tôi, anh hơn tôi vài
tuổi. Còn hai người kia đều mới mất ở tuổi ngoài bảy
mươi cả. Đường phố không quen, mặt người không
quen, còn lại một ông bạn thân tối ngày đi họp, đủ
các thứ hội hè để ông đến họp, vẫn là cái khát khao
của người đã già, đã nghỉ hưu có dịp gặp lại bạn cũ,
trò chuyện là chính, nhắc lại chuyện ngày xưa là
chính, rồi than thở, đủ thứ than thở, chuyện nhà
chuyện nước. Cũng buồn nhỉ? Chuyện người già có
vui bao giờ, người đã xong một việc có làm gì cũng
không thể vui. Vì tôi là người có gốc địa phương nên
tỉnh uỷ có gặp và mời ăn một lần cho phải phép.
Nhưng nhìn những gương mặt quan chức của tỉnh
hôm nay mà kinh ngạc. Mặt người nào cũng đầy
những múi thịt, sần sùi, nói nhiều, cười to, lời lẽ nhạt
nhẽo, dung tục, và không bao giờ nhìn thẳng vào mặt
mình để nói, cứ như là đang nói với một ai khác ngồi
cạnh mình hoặc ngồi sau mình. Bữa sắp về Hà Nội,
bí thư tỉnh uỷ lại mời gặp, không phải là gặp chính
thức mà là cùng ngồi ăn sáng với ông vì ông cũng
đang bận. Buổi gặp vừa hình thức vừa khó chịu vì chỉ
có người lãnh đạo của tỉnh nói, nói như người rao
hàng, mắt nhìn đâu đâu, bụng nghĩ đâu đâu. Tôi chỉ
còn nhớ một chuyện, có một ông tướng, là danh
tướng, người địa phương, có đem một giống hoa lạ
từ Hà Nội về, tự tay ông trồng ở vườn hoa của tỉnh uỷ
vì phải chọn đúng ngày, đúng giờ, cả đúng hướng
nữa mới đem lại thịnh vượng, hạnh phúc cho dân
trong tỉnh. Thật vậy sao?
Trong mấy ngày xuống xã vừa vui vừa buồn. Ai
cũng giàu có hơn trước, nấu cơm bằng nồi cơm điện,
tối xem tivi mầu, giờ rảnh thì xem phim bộ. Mỗi xóm
đều có cửa hàng cho thuê băng vidéo, có gái điếm cho
ngủ chịu đến mùa trả bằng thóc, có cờ bạc, có hút
thuốc phiện và chích heroin, thành phố có gì ở làng
289