Page 294 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 294
Ca Dao Thời Cộng Sản
nó chỉ là kẻ phản đồ, phải bị trục xuất khỏi cộng đồng,
phải bị cách ly, bị ngồi tù để tránh mọi sự truyền
nhiễm có thể. Học thuyết xã hội đã phải đội lốt tôn
giáo để tồn tại thì mọi thứ thuộc về nó đều là thiêng
liêng. Lãnh tụ thành thần thánh, lời nói bài viết của họ
thành kinh bổn, cuộc sống cá nhân và xã hội của họ
đầy ắp những chuyện phi thường. Hình ảnh của
Lenin và Stalin, của Mao Trạch Đông và Kim Nhật
Thành và lời nói của các vị ấy bao trùm lên toàn bộ
cuộc sống tinh thần của các quốc gia họ cầm quyền,
làm gì, nói gì, nghĩ gì đều không thoát ra khỏi cái
bóng che ấy. Bài hát về lãnh tụ trang nghiêm như
thánh ca, người hát có dáng điệu sùng bái như tín đồ.
Cái thế giới cá nhân của các công dân đã bị đốt cháy,
đã thành tro bụi và tan biến trong hương khói của đền
đài. Trong không khí ngùn ngụt lửa cháy cùng với
tiếng sóng hoan hô khi gần khi xa không lúc nào dứt,
vậy những người làm việc bằng trí tuệ sẽ tìm đâu ra
một khoảng trời yên tĩnh và tự do để suy nghĩ về
những công trình một đời của riêng mình. Người cộng
sản sẽ không bao giờ hiểu được cách làm việc cá
nhân, đơn độc, xa rời quần chúng, xa rời các phong
trào cách mạng có tính địa phương của các nhà trí
thức thấm đẫm “tư tưởng tư sản” ấy. Phải cải tạo họ
bằng các chuyến đi thực tế, bằng các lớp học chính
trị ngắn hoặc dài ngày, và bằng cả những lần được
gặp gỡ thân mật với lãnh tụ để có thêm lòng tin vào
những lý do phải tự phủ định, để khẳng định sự
nghiệp vĩ đại của quần chúng. Phải bỏ hẳn những tư
tưởng triết học và thế giới quan phù hợp với cách
nghĩ, cách nhìn, cách đánh giá của riêng mình, đã
được chứng minh qua những trải nghiệp của bản
thân để nhập vào dòng tư tưởng chính thống, cái triết
học chính thống, cách nhìn nhận và đánh giá chính
thống, xét cho cùng chả liên quan bao nhiêu tới cái
tâm sự đang ấp ủ, tới những điều cần phải viết, và
293