Page 47 - demo
P. 47

chiều gió rẫy cháy rất nhanh,chỉ một buổi sáng tất cả lau sậy,cây khô…đều cháy
                  hết. Chúng tôi vô láng nghỉ ngơi chờ những đốm lửa còn sót lại cháy xong và
                  rẫy nguội hẳn sẽ làm đất.

                         Dọn dẹp mặt bằng,đào từng gốc cây và chuyển ra mép để làm thành bờ
                  chung  quanh  mảnh  đất.Công  việc  này  tƣơng  đối  khó  khăn  và  mất  nhều  thời
                  gian.Diện tích đất rộng,gốc rễ cây nhiều phải làm khẩn trƣơng một tuần mới
                  hoàn thành.Sau đó cuốc xới đất lên để nhóm sau có đất để gieo trồng.
                         Về  ăn uống  chủ  yếu  do  chị  Đổng lo  một  cách  chu  đáo.Mỗi ngƣời đều
                  mang  theo gạo  và  lƣơng  khô.Mẹ tôi đã  chuẩn bị  cho  mấy  lon  guigoz thịt  và
                  muối sả,đây là loại lon bằng nhôm đựng sữa,rất quý trong những năm cuối thập
                  niên 70 vì đựng đƣợc đồ ăn có nắp kín dễ bảo quản và mang đi xa.Dù có đồ ăn
                  nhƣng có những lúc mệt quá tôi lại ăn cơm với đƣờng cho dễ nuốt, mỗi và cơm
                  lại cắn một miếng đƣờng đen…Thèm cá tƣơi quá,chúng tôi lấy mùng làm lƣới
                  để bắt cá dƣới dòng suối bên cạnh rẫy,cả buổi chỉ đƣợc  mấy con cá li ti nhƣng
                  đƣợc một tô canh với rau rừng thật ngon.
                         Thấm thoát hai tuần trôi qua.Nhóm chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ làm
                  láng trại và chuẩn bị đất cho nhóm sau lên gieo trồng.Ngày trở về ai cũng phấn
                  khởi,sáng  ăn  cơm  thật  no,thanh  toán  hết  đồ  mang  theo  và  lên  đƣờng  lội  bộ
                  xuồng Dốc Kiền,đến Túy Loan để về Đà Nẵng.Cũng có đoạn đƣờng đó nhƣng
                  khi lên thấy rất xa,lúc về ai cũng thấy gần vì ai cũng có tâm lý hoàn thành nhiệm
                  vụ và sắp về nhà.

                         Trên mảnh đất đó lãnh đạo bệnh viện Tâm Thần phân công từng nhóm lên
                  canh tác,mỗi nhóm đi khoảng hai tuần,có lúc tỉa bắp,có khi trồng sắn…Đến mùa
                  thu  hoạch  háo  hức  chia  sản  phẩm,mỗi  ngƣời  đƣợc  vài  lon  bắp,mấy  kg  sắn
                  tƣơi,dù chẳng là bao nhƣng ai cũng thấy vui vì đó là thành quả lao động của
                  mình.
                         Nhìn lại phong trào lao động sản xuất thời ấy,thật sự chỉ đƣợc một điều là
                  cải tạo lao động cho dân thành phố chứ nói tạo ra của cải vật chất thì thất bại,dù
                  ngƣời sản xuất,nhà sản xuất,ngành sản xuất,nhƣng trong những năm cuối thập
                  niêm 70 cả nƣớc thiếu lƣơng thực trầm trọng.Phong trào có những sai lầm nhƣ
                  phá rừng,bỏ công tác chuyên môn,vì không chuyên nghiệp nên lƣơng thực làm
                  ra quá ít so với công sức và lƣơng thực sử dụng trong lao động.

                         Bây giờ nếu gõ vào Google địa danh Dốc Kiền đƣợc ghi là giáp ranh giữa
                  thôn Phú Túc, xã Hòa Phú,Huyện Hòa Vang với xã ba huyện núi Đông Giang
                  tỉnh Quảng Nam,nơi mỗi mùa mƣa lụt luôn bị sạt lở gây trở ngại giao thông cho
                  các huyện miền núi tỉnh Quảng nam,còn địa danh Trung Mang thấy toàn giới
                  thiệu Loại chim Chào Mào nổi tiếng hát hay của xứ này,và nếu có dịp đến lại
                  nơi đây,chắc không phải phát rẫy,lao động sản xuất nữa,mà tôi sẽ tìm mua cho
                  mình vài chú chim Chào Mào về treo trong vƣờn,hàng ngày nghe tiếng chim hót
                  líu lo,để nhớ đến núi rừng Dốc Kiền- Trung Mang,nơi cách đây hơn 40 năm mồ
                  hôi có khi cả nƣớc mắt của tôi đổ trên mảnh đất này.
                                                                            BS LƢU NGỌC CHẤN

                                                                            Đầu xuân Đinh Dậu
   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51   52