Page 82 - nguyen cat thinh - v3a_Neat
P. 82

Mỗi khi nhắc lại chuyện đó, vợ tôi vẫn rét run, bủn rủn tay chân.

               Có ơn trên hay có mẹ tôi đã phù hộ?

               Sinh thời, mẹ tôi là một phật tử thuần thành, ngày ngày thường tụng

               kinh, cầu bình an, xin độ trì cho con cháu.

               Những ngày trở lại làm việc, tôi hơi thắc mắc không thấy Janice đến
               uống thuốc như trước. Đoán rằng bà đã chuyển sang nhà thuốc khác

               vì một lý do tế nhị nào đó, nên tôi không tìm hiểu.

               Vài năm sau, tôi đổi từ nhà thuốc cộng đồng sang nhà thương, làm
               công việc mới.


               Tôi hoàn toàn quên bà mẹ của anh, mãi cho đến bây giờ.

               ***


               Ông anh lớn! Xin phép cho tôi được gọi ông như thế.

               Janice-mẹ tôi-là một người đàn bà bất hạnh. Bà sống trong một gia
               đình đổ vỡ.


               Cha tôi là một người nghiện rượu. Ông thường hành hạ mẹ con tôi.

               Khi ông đi tù vì tội đồng loã trong một vụ án mạng, tôi mới mười sáu
               tuổi.


               Xa chồng, mẹ tôi cặp với nhiều đàn ông khác nhau.

               Thời xuân sắc bà từng là gái gọi đắt khách.


               Bà nghiện ma tuý lúc nào tôi không rõ. Cuộc sống của bà càng ngày
               càng tệ hại.

               Bà bị bắt vài lần với các tội danh khác nhau.

               Tôi được ông bà ngoại mang về nuôi nấng, nuôi ăn học cho đến khi tốt

               nghiệp đại học.

               Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp mẹ tôi, tuy sự liên lạc lỏng lẻo.


               Chuyện tình cảm của mẹ tôi thật phức tạp. Sau cha tôi, bà yêu say
               đắm một người đàn ông có vợ. Bao nhiêu tiền bạc kiếm được từ việc
               bán thân xác bà đều cung phụng cho ông ta. Khi không đưa đủ tiền,

               bà bị bỏ rơi tàn nhẫn.

                                                             81
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86