Page 148 - Trinh bay huyen Quoc Oai
P. 148
và tuy kết quả là chúng có thực hiện được quyết tâm đó nhưng cũng là
đợt tấn công mà chúng phải trả giá nhiều nhất, lại không đạt được âm
mưu “cất vó” lực lượng còn lại của ta ở vùng này. Ta đã tổ chức được
việc đánh trả địch cả một ngày ở Hoàng Xá và đạt hiệu suất chiến đấu
cao; bảo toàn được lực lượng, bảo vệ được Nhân dân trong hoàn cảnh
bị bao vây dài ngày ở hang núi Long Đẩu, thắng lợi này là kết quả của
quá trình lãnh đạo, chỉ đạo xây dựng làng kháng chiến, tổ chức, giáo
dục, rèn luyện lực lượng chiến đấu, chủ động chuẩn bị đối phó với âm
mưu giặc... của các chi bộ Hoàng Ngô, Phượng Yên Sơn và Sài Sơn.
Trực tiếp trong đợt chống càn lớn này là vai trò, vị trí lãnh đạo của các
ban chi ủy chi bộ càng được thể hiện rõ, là tinh thần và ý chí chiến đấu
mưu trí, dũng cảm của cán bộ, đảng viên, du kích, bộ đội, trong đó cán
bộ chủ chốt, đảng viên trong các chi bộ này đã thật sự là tấm gương, là
niềm tin, là chỗ dựa cho đồng chí, đồng đội và Nhân dân.
Tuy vậy, trong đợt tấn công lớn dài ngày này của giặc, chi bộ, lực
lượng vũ trang và Nhân dân hai xã Hoàng Ngô, Sài Sơn đã phải chịu
những tổn thất lớn. Nguyên nhân chính là do: được Huyện ủy trực tiếp
chỉ đạo, từ tháng trước các chi bộ này đã họp bàn và đề ra hai phương
án chính: trụ lại để chiến đấu như các đợt càn quét khác của giặc, tạm
lánh để bảo toàn lực lượng. Trước ngày giặc mở đợt tấn công, huyện
cũng đã lệnh cho các xã trong vùng phải rút ra, nhưng về khách quan
là giặc tấn công cấp tập, quy mô lớn, khiến huyện và xã đều không
có điều kiện và khả năng ứng phó kịp thời, từ chủ động phải chuyển
sang phòng thủ thụ động, lấy ý chí, tinh thần và mưu trí để chiến đấu
và bảo vệ lực lượng. Về chủ quan, cả hai xã đều chưa đánh giá hết âm
mưu và hành động của giặc, phần nào vẫn quá tin vào làng kháng
chiến và ỷ lại vào địa thế tự nhiên để ẩn náu và cố thủ chiến đấu, lại
thêm ý thích ham đánh giặc lập công, nên không muốn tạm rời địa
phương. Mặt khác, thực hiện chủ trương của Tỉnh ủy về việc lập liên xã
chiến đấu và căn cứ du kích chiến đấu liên hoàn, chi bộ ba xã cũng đã có
gặp gỡ nhau, bàn bạc, nhưng lại chưa có chỉ huy thống nhất và phương
án tác chiến chung. Sự chỉ đạo của huyện trong lúc tác chiến cũng
chưa hình thành. Do đó từng xã đều có đánh địch nhưng là đánh riêng
biệt, thiếu phối hợp, thiếu chỉ huy chung, không đỡ đòn được cho nhau,
không phân tán hoặc lạc hướng được địch, khiến ở từng xã lực lượng ta
dần dần bị đẩy lùi, phải rút lên núi, dựa vào địa thế hiểm trở và hang
động để chống cự... Song, “để chiếm được vùng đồng bằng Quốc Oai,
giặc Pháp đã phải trả giá khá đắt: gần 200 tên chết và bị thương” .
(1)
(1) Hà Sơn Bình, Lịch sử kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược (1945 - 1954),
Nxb. Quân đội nhân dân, 1990, tr.19.
148