Page 72 - Trinh bay huyen Quoc Oai
P. 72
cao trào chống Nhật cứu nước, gấp rút chuẩn bị thời cơ tiến đến tổng
khởi nghĩa giành chính quyền trong cả nước. Ngay đó, ngày 12/3/1945,
Ban Thường vụ Trung ương Đảng đã ra Chỉ thị “Nhật - Pháp bắn
nhau và hành động của chúng ta” để chỉ đạo các đảng bộ địa phương.
Quốc Oai là nơi tiếp giáp với Xuân Mai, một căn cứ quân sự quan
trọng của Quân đội Nhật, nên chúng rất chú ý. Sau ngày 09/3, chính
quyền bù nhìn tay sai Nhật đã được thiết lập từ phủ đến các làng
trong địa phương. Ngoài việc duy trì bộ máy hương lý cũ ở mỗi làng,
bọn chúng còn tổ chức lực lượng bảo an, thu hút một số cựu binh sĩ vào
tổ chức này và trao súng cho họ với danh nghĩa bảo vệ an ninh trong
thôn xóm nhưng thực chất là để kìm kẹp quần chúng và bảo vệ quyền
lợi của bọn phát xít.
Với thuyết “Đại Đông Á” của phát xít Nhật và chiêu bài “Độc lập”
giả hiệu do Trần Trọng Kim đứng đầu, bọn tay sai từ phủ đến các
làng, xã đã lôi kéo được một số phần tử không tốt ra làm tay sai, như
làm thông ngôn, thư ký giúp việc cân mua thóc gạo, cám, cỏ cho giặc
Nhật đóng trên địa bàn Xuân Mai. Hằng ngày, bọn lính Nhật thường
đến các làng làm áp lực bắt Nhân dân ta phá lúa trồng đay, đốc thúc
nộp thóc tạ cho chúng.
Bên cạnh đó, bọn Đại Việt quốc gia liên minh đã len lỏi đến một vài
nơi để tập hợp lực lượng thanh niên vào tổ chức của chúng như ở So,
Yên Nội, Hoàng Xá, Cấn Thượng... Tiêu biểu là Tổng Toàn (Sơn Lộ) đã
tập hợp được một số tay chân vào tổ chức, đã mua sắm vũ khí và có âm
mưu lâu dài chống phá cách mạng. Ở Bạch Thạch (Hòa Thạch), Phùng
Đăng Đống cầm đầu tổ chức Đại Việt tỉnh Sơn Tây về đây hoạt động
và đã lôi kéo được một số người vào tổ chức của chúng.
Bên cạnh những thủ đoạn tuyên truyền lừa bịp, bọn Nhật thường
xuyên đàn áp, khủng bố man rợ Nhân dân ở vùng chúng đóng quân (Xuân
Mai): trói người giữa chợ, chặt đầu để uy hiếp tinh thần quần chúng.
Do chính sách tàn bạo như vơ vét thóc lúa, nhổ phá lúa màu, phát
xít Nhật và bọn tay chân đã gây ra cho Nhân dân ta một thảm họa
vô cùng đau đớn. Nạn chết đói, chết dịch năm 1945 ngày càng trở nên
trầm trọng: hàng nghìn người dân trong huyện và ở các địa phương
khác đã ngã gục trên các bến đò, gốc cây, đầu đình, xó chợ và bên các
kho thóc đầy ắp của Nhật. Nhiều gia đình phải sống một cách vô cùng
điêu đứng, tha phương cầu thực, trong cảnh “màn trời chiếu đất”.
72