Page 13 - mk1
P. 13
Mặc Khách
Để rồi tìm quên...đến nỗi đá cũng phải khóc thành lệ !
Rươu đắng men nồng hồn tả tơi
Kề môi nhấp chén lãng quên đời
TỈNH_SAY ai bảo ừ, thôi kệ
Từng bước âm thầm lệ đá rơi (TỈNH SAY)
Và đây là lời buồn nghe thật xót xa trong khung cảnh hoang phế ! Khi
em từ biệt – ra đi
Bỏ lại anh giấc mộng buồn hoang phế
Trả lại anh, cùng rừng núi hoang vu
Nơi đau thương trống vắng chốn âm u
Em để lại ân tình, thêm cay đắng (TRĂN TRỞ)
Tất cả đều vô nghĩa anh chỉ cần vòng tay em
Trong mắt em lời thì thầm bỡ ngỡ
Vòng tay ôm rên siết cả linh hồn
Môi tìm môi nhớ quá từng nụ hôn
Trong im lặng ngập tràn hương da thịt (BÀN TAY EM)
Quên hết, Thi sĩ chỉ lắng nghe:
Lắng im nghe thì thầm hương da thịt
Muôn vì sao lấp lánh má hây hây
Mây trầm tư đắm say vùng chiêm ngưỡng
Môi kề môi chết lịm trong vòng tay (ẢO DIỆU)
Thương tóc buông lơi màu mắt thẹn (NHỚ LẠ LÙNG)
Bỗng dưng ai làm gió hương bay…?
Chỉ muốn tìm lại chút hạnh phúc đơn sơ, giờ đây thật xa vời.
Không có em buồn tênh ý sống
Nửa linh hồn sầu muộn vấn vương
Lá rơi khẽ gọi tên trường
Để nghe hạnh phúc trên đường em đi
Cuộc tình rồi cũng chia tay, người đi kẻ ở, xót xa trong lòng
Những con đường lặng im ngơ ngác
Nằm đợi chờ phố cũng đổi thay
Dấu xưa sương phủ mưa bay
Còn đây giọt lê chia tay Ngậm Ngùi! (NGẬM NGÙI)
“Vội vàng chi, hoàng hôn chưa tắt nắng
Em về rồi hoang vắng lạnh lùng hơn
Đêm sẽ buồn thao thức với cô đơn
Và hồn anh nhớ nhung tràn khắp ngã” (CHIỀU TÂY ĐÔ)
U Minh buồn một chiều Thu phai nắng
Bước chân Em thoăn thoắt giữa đồng hoang
x