Page 17 - mk1
P. 17
Mặc Khách
Không có em buồn tênh ý sống
Nửa linh hồn sầu muộn vấn vương
Lá rơi khẽ gọi tên trường
Để nghe hạnh phúc trên đường em đi.
Chất thơ tình của tác giả ngoài tình yêu nóng bỏng, người đọc còn thấy
rỏ sự chân thành tha thiết và sự tưởng tượng phong phú bằng nổi nhớ
da diết để rồi thấy cả bóng nàng hoà lẫn vào thơ một cách nhẹ nhàng
say đắm…
Thơ thấp thoáng bóng nàng ẩn hiện
Dòng thơ buồn sắc bén tim tôi
Thoáng nghe lòng những bồi hồi
Nhịp tim xúc động thôi rồi tình si.
Thoáng chốc, khi quay về thực tại hồn thơ như chơ vơ lạc lõng khi để
lạc mất bóng nàng trong đêm buồn im vắng…Chỉ còn lại nỗi sầu tuyệt
vọng.
Đêm bỗng dưng màn hình vắng bóng
Em đâu rồi im vắng mênh mông
Đêm nay sao nhớ lại trông
Phím buồn lạc nhịp cô đơn hồn sầu (GIÓ ĐÃ LẶNG)
Đến với phố biển Nha Trang bao kỷ niệm lại đưa tác giả vào một thế
giới khác, tình yêu của nàng tựa bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp bên
con sóng lao xao đêm biển vắng…
Quê em đó Nha Trang nhớ quá
Góc phố nào ai đợi ai trông?
Tình em còn mãi trong lòng
Hồn anh lạc lõng giữa dòng thời gian.
ngày tháng êm đềm hạnh phúc đã qua, giờ đây mọi thứ đã đổi
thay, niềm vui qua mau chỉ còn lại nổi buồn bên bờ cát trắng.
Về lại Nha Trang, tác giả lại tiếc nuối những
Người tình ơi bao giờ gặp lại
Phố thay màu hờ hững mưa bay
Anh về tìm lại hương say
Một thời kỷ niệm phút giây tuyệt vời. (CÁT TRẮNG)
Giờ đây, nơi xứ người cô đơn quạnh vắng, lời thơ càng sâu lắng và nổi
buồn man mác khi tác giả đã chấp nhận số phận cô đơn nơi đất khách
quê người.
xiv