Page 499 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 499
Cái thời mà ngoài chợ rau bán mớ, trái cây bán chục
đã qua.
Cái thời mà những tiếng rao “ngọt như đường cát,
mát như đường phèn”: Ai đậu đen nấu đường hôn? Ai
chè đậu xanh bột khoai bún tàu nước dừa đường cát
trắng hôn? Ai ăn bánh da lợn đậu xanh nước cốt dừa
hôn? Cái tiếng hôn cuối câu cất cao lên rồi nhỏ dần trải
dài qua những con hẻm nhỏ một cách thanh tao như chui
lọt vào lỗ tai một cách ngọt ngào nghe như một cái hôn
ghé phớt qua nghe nhột nhột thích thú. Rồi cũng có tiếng
rao khàn đục đàn ông: Ai ve chai bán hôn? như một bè
trầm trong bản hợp xướng tạo thành nhạc nền cho cuộc
sống phố phường sinh động đã qua.
Cái thời mà thứ bậc của người đối diện luôn luôn đi
kèm theo tiếng xưng hô đôi khi cứ gán đại cho đẹp vẻ
thân tình đặc trưng của người Nam bộ như Bà Ngoại
Năm, Bác Hai, Dì Ba, Thím Tư đã qua...
Cái thời mà ở những đoạn đường vắng nhà không
có hàng quán, trước sân cạnh lề đường có những khạp
nước uống kê cao lên kèm với cái gáo dừa nhỏ có cán
để giúp những người đi lỡ đường giải khát đã qua.
Cái thời mà người ta sẵn sàng bới cho một tô cơm
đầy thức ăn đem cho một người nghèo đói đi ngang nhà
hay móc túi lấy vài đồng bạc lẻ cho người ăn xin rách
rưới không chút do dự vì sợ gặp phải ánh mắt xảo trá và
bị nghe câu: Cho con xin! đã qua.
*
Sở dĩ những điệp khúc dài ngoằng nói về sự tốt đẹp
trong việc cư xử với nhau trong cuộc sống hầu như ít
còn tồn tại, ngay cả với những con người từng tự hào
498