Page 134 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 134
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
anh chàng Trâu, bạn của con người. Thôi thì để góp vào cái việc làm giàu cho kho văn học
Việt, tôi xin kể một câu chuyện liên quan đến anh bạn Trâu của chúng ta, khi tôi còn ngồi
tù miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa. Đó là năm một nghìn chín trăm bảy mươi tám, mùa đông
miền Bắc Việt Nam lạnh xé da. Đối với bọn tù chúng tôi, ăn mặc không được đầy đủ nên
lúc nào cũng nghe trong xương sống mình từng luồng khí lạnh làm thân thể cứ như rung
lên, co rúm. Điếu thuốc lào đối với thời gian đó thật là quí giá vì nó có thể cứu chúng tôi
ra khỏi cái cảm giác lạnh lùng rét buốt.
Trong trại tù có ba con trâu già, không biết chúng hiện diện nơi đây từ lúc nào. Khi
chúng tôi “tiếp thu” từ những tù hình sự thì ba con trâu cũng đã già và gầy mòn như những
thân hình tù! Đúng là trâu của tù, có nghĩa là tù của tù. Ba con trâu có ba cái tên thật độc
đáo. Không biết ai đã đặt tên cho chúng. Đó là con Kennedy, con Nixon và con Johnson.
Ba con trâu này được chúng tôi sử dụng trong việc cày bừa các ruộng trồng rau cho trại tù.
Việc điều khiển chúng cũng chẳng khó khăn lắm vì chỉ khác nhau những khẩu lệnh. Thay
vì trong Nam mình bảo trâu qua phải hay quẹo trái thì hét lên “thá” hay “dí” đứng lại thì
hô “họ.” Miền Bắc quẹo trái hay phải thì hô “vắt,” dật...”
Con Kennedy hay trở chứng khi nó đói. Mà đã gọi là tù của tù thì làm gì no được! Buổi
sáng chúng tôi đến chuồng xỏ dây vào dàm trâu, dắt nó ra, máng cái cày vào, bắt đầu quất
roi bắt nó cày. Đến kẻng nghỉ trưa cột nó lại một chỗ rồi sắp hàng theo đội về trại. Chiều
ra lại bắt nó cày tiếp. Hết giờ, tù cũng “tranh thủ” chạy đi tắm ngoài suối… Chung cuộc
con Kennedy chỉ đói và đói. Nó được trả về chuồng đầy phân lội đến mắt cá chân. Hai con
Nixon và Johnson cũng cùng số phận.
Có thể trong thời gian chiến tranh, Hoa Kỳ thả bom Bắc Việt, mấy anh chàng học đòi
căm thù tận xương tủy giặc Mỹ xâm lược nên đặt tên ba vị Tổng Thống nước Cờ Hoa cho
ba con trâu để đánh đập chửi mắng… Nhưng chúng đâu có biết gì. Số kiếp tù của tù kéo
dài đến tháng Mười Hai giá rét năm một nghìn chín trăm bảy mươi tám. Vừa đói triền miên
vừa bị cơn rét kéo dài, con Johnson không chịu nổi đành phải qui tiên. Còn lại Nixon và
Kennedy buồn xo đứng trong chuồng đầy phân giá rét ngó bạn mình nằm xuống!
Cái tin con Johnson chết được loan truyền rất nhanh trong trại. Không một anh tù nào
mà không “hồ hởi phấn khởi” vì biết chắc rằng thịt Johnson sẽ được chia mỗi người ít lắm
là một cục bằng ngón tay và một ít nước dùng. “Lâu quá mới được chất” đây là câu nói của
thằng Bính, nó vừa rít thuốc lào vừa tuyên bố. “Prô-tê-in đấy quí vị ạ! Bố khỉ.”
Con Johnson đáng thương bị xẻ thịt và chặt ra hầm trên chảo. Buổi chiều chúng tôi đi
lao động về được chia mỗi đứa đúng một cục thịt to bằng ngón chân cái và nửa chén nước
dùng. Có lẽ con trâu tù của tù nầy đã “phấn đấu” bao nhiêu năm nay để “phục vụ” cho tù,
khi chết, nó vẫn có công làm thực phẩm bổ dưỡng cho tù; thịt của nó dai không chê vào
đâu được.
134