Page 163 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 163
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
Cậu Út như hiểu ý của Tịnh An. Bởi ghe đi qua bao nhiêu sông lớn sông nhỏ, kinh đào,
khi nước lớn, lúc nước ròng mà vẫn chưa đến bến? Cậu ôn tồn:
- Hai cháu chắc mệt lắm phải không? Ăn uống gì đi, bánh trái có sẵn trong thúng đó.
Ráng một chút nữa, sắp tới nơi rồi...
Tú Huệ tài lanh:
- Cháu không mệt chút nào hết! Cháu còn cảm thấy vui là được ngắm nhìn cảnh sắc
tươi đẹp của vùng ruộng đồng bao la êm ả dọc hai bên đường mình đi đó cậu...
Cô xoay qua bạn:
- Chắc mầy cũng không mệt? Bởi mấy thuở bọn mình được ngắm cảnh thiên nhiên
của vùng Đồng Tháp Mười nổi tiếng nầy hả Tịnh An ?
Tịnh An nghe mà phát ghét cho cái điệu bộ hí hửng của bạn. Cô cười như mếu:
- Ờ thì mầy nghĩ sao thì sao đi...
Rồi cô quay qua cậu Út:
- Có ruộng ở quá xa như vậy, mỗi lần đi thăm thật là vất vả hả cậu... ?
Cậu Út mỉm cười ý nhị mạnh tay bơi chớ không trả lời câu nói của cô cháu dâu tương
lai.
Xa xa lúm xúm chòm nhà tranh đôi ba cái đã có ánh đèn leo lét bên kia kinh mập mờ
phía sau rừng trâm bầu. Văng vẳng giọng hát buồn đưa trong gió ru con của cô phụ:
“Hò…hơ…..con chim liễu nó biểu con hoàng oanh/ Biểu to, biểu nhỏ, hò…hơ…biểu to
biểu nhỏ, biểu anh thương nàng...” Giọng nhừa nhựa buồn ngủ, cô phụ cất cao giọng: “Hò
ơ, … Anh kia xin chớ vội vàng/ Nếu anh có giỏi, hò ơ, thì vài hàng đối chơi.../ Chớ con
“cá đối” nằm trong “cối đá”/ Con “mèo đuôi cụt” nằm “mút đuôi kèo”/ Nếu anh đối đặng,
dẫu nghèo em cũng thương...” Cô phụ tự hò đáp lại: “Hò…ơ……con “chim mõ kiến” nằm
“trên miếng cỏ”/ Con chim “dàng (vàng) lông” đậu giữa “dòng (vồng) lan”/ Anh đà đối
đặng/ Hò…hơ…. vậy nàng hãy đến đây...”
Ghe cặp bến, cậu Út gọn nhảy lên cầm sợi dây kéo cho mũi ghe sát bờ có đầy cỏ lông
dài mọc bò tàn lan. Cậu cột dây vào gốc cây bù lời (cây gừa) gie xuống mé nước. Anh Hai
dỡ tốc tấm vạt ghe nơi anh đứng chèo, khom lưng bưng lên hai thúng bánh tét đầy ắp. Cậu
Út vịn be cho ghe đứng yên không bị lắc lư để hai cô cháu gái bước lên bờ. Rồi cậu dở nắp
mũi xuồng xách hai giỏ bánh tét nặng lên. Người ở trong căn nhà lá nhỏ kế bên mé mương,
gần bờ kinh nghe lục đục bên ngoài, đi ra với chiếc đèn cốc le lói trên tay. Chị ta lấy bàn
tay che trước trán gần chân mày để nhìn cho rõ là ai ? Chị vui mừng trổi giọng reo lên:
163