Page 168 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 168
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
nghe vo ve tiếng muỗi kêu. Gần nước sẽ ấm và không lo sợ ngủ trên bờ rắn rít nửa đêm
chung vào nằm ké.
Đêm xuân nầy hai kẻ thương yêu được gặp lại nhau. Ngày xưa, họ là đôi nam tài nữ
mạo đầy mộng ước tươi sáng ở tương lai. Theo lớp sóng phế hưng của vận nước nổi trôi,
mối tình đẹp như gấm thêu hoa của họ giờ đây như không còn hy vọng gì nữa!
Tú Tâm kể cho người yêu nghe những chuyện anh biết và nghe thấy, trên những đoạn
đường anh đã đi qua. Những đoạn đường của chiến sĩ Cộng Hòa năm xưa đi vào bưng,
không ra trình diện sau ngày giặc cưỡng chiếm miền Nam (Tháng 30- 4-1975). Anh đã
chứng kiến những chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa anh hùng bất khuất đã nằm chết trên võng,
chết ngồi dựa lưng bên gốc cây, hốc đá, bờ thác đổ ầm ầm, tràm đước sầm uất trong rừng
sâu U Minh Thượng, U Minh Hạ… Trên đồi núi chập chùng của miền Trung… Mà trên
tay họ vẫn trong thế ôm súng. Cây súng bạc màu vì sương gió vẫn còn đó, bên bộ xương
trắng khô!
Tịnh An kể cho chàng nghe những chuyện xảy ra trong gia đình. Nỗi bất ngờ đau
thương ba má cô đã lần lượt qua đời. Chị em cô lâm vào cảnh túng quẩn… Đó là ách nạn
chung của người dân miền Nam không Cộng Sản! Cô kể những chuyện xảy ra của chòm
xóm, bạn bè thân hoặc quen mà hai người đã biết. Ai còn, ai mất? Ai bị đày đi cải tạo ở
các miền hoang du không lai vãng bóng người nơi miền Trung, miền Bắc? Và ai đã bôn
đào đã chết vì cướp, vì thiên tai ngoài biển cả? Ai đã đến được bến bờ tự do…
Cơn gió đêm xuân mát rượi đùa rào rào rừng tràm bên kia. Những con đôm đốm bám
lấy những cây bần cao dưới mé nước, dọc sát bờ kinh. Chúng chớp tắt, chớp tắt lòe ánh
sáng như cây thông được trang trí đèn màu trên những trang sách báo của ngoại quốc. Như
những cây thông có treo đèn hoa vào mùa Giáng Sinh ở sân nhà thờ năm nào.
Bàn tay Tịnh An trong tay Tú Tâm. Cả hai cảm thấy như có luồng hơi ấm truyền vào
cơ thể của đối phương. Tâm hồn họ phơi phới đón nhận hương xuân đêm nay. Họ đã quên
đi không gian, thời gian và nỗi buồn dài đăng đẳng sâu xé lòng mà trong phút chốc đây họ
phải chia tay không biết bao giờ mới gặp lại!
Tịnh An chợt hỏi:
- Em nghe tiếng kêu của loài chim lạ? Con chim gì đó anh?
- Không, đó là tín hiệu! Bọn anh phải lên đường...
Tịnh An nói mau:
- Hay anh và gia đình cùng đi với chúng em?
168