Page 170 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 170

Đặc San Xuân Tân Sửu                                                  VĂN THƠ LẠC VIỆT















                                   Bieån, Chaïnh Khuùc






                                                            ThụyVy





                    Tháng trời lạnh, mây trắng xóa cả thời gian! Con dốc thoai-thoải dẫn bước chân người
               về buồn buốt mắt và môi. Mà có bao nhiêu chiều người về ngang đây như thế? Có bao
               nhiêu chiều tiếng nói tiếng cười thôi huyên thuyên ngược xuôi cùng ngày tháng? Cũng phải
               đó, một buổi nào người đem bóng mình nhập biển lớn, đặt tâm mình chao đảo với sóng đại

               dương... Cũng phải đó, người biết mình hắt-hiu đời xa xứ...
                    Cuối năm, biển nhớ gì chuyến đi hãi-hùng đó mà phẫn nộ, mà ào-ạt điều hờn căm?
               Biển hiểu chi vừa phận con người sát một lần với cõi bên kia của đời sống, ở những phút
               mong-manh nhất một phận người? Cuối năm, giữa cả ngàn khuôn mặt của đời sống vội-
               vã, giữa cả triệu con sóng lăn tăn của biển lớn, người tìm được chưa chút an bình giữa thân
               quen của tình người xứ lạ? Người có được chưa hôm trên hiên nhà, người đan mãi mộng
               thanh  bình  trên  những  ngón  tay  gầy-guộc  chơ  vơ,  ngỡ  đời  mình  đã  lạc  mất  lần  đi
               biệt?  Tháng trời lạnh, buốt giá tâm tưởng nhau. Người ôm mặt mình đi nghe xa-xót kiếp
               lưu đày... Con lối thoải dốc vào đời nhau, cho người nghiêng ngã dáng mình mà nhận chân
               phù vân cõi sống, rồi lại ngậm-ngùi thêm lâu...

                    Buổi chiều đó người. Hàng vạn lần người lang thang trên bãi cát, thấy rõ mỗi vết chân
               mình lún sâu thêm sầu thảm in hằn. Thấy hiện-hữu của sóng nước như thừa-thãi giữa biển
               mênh-mông. Người nói chi những lời âm vang như tiếng vọng. Người nhìn đâu sao mắt
               dõi lạc tận cuối đường. Người ngẩn-ngơ chi giữa chúc tụng mùa Xuân sắp tới, những áo
               hoa áo mới ngát thơm lụa-là nhưng xót-xa điều không nói? Mà nói gì đây cho cuộc sống
               thực hư? Mà nghĩ gì đây cho Quê Hương ấp ủ mãi một mình? Cái chánh tưởng cho Quê
               Nhà, cái đậm-đà tình non nước... Cái chao đi của một bước rời xa, cái mặn-mà của nước
               mắt thấm vội... Còn ai ngồi băn khoăn nhớ cội, nhớ nguồn? Còn ai gầy dựng lại một Tuổi

                                                             170
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175