Page 171 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 171
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
Trẻ ly hương? Thôi người. Như biển lớn vẫn mỗi ngày trùng-trùng con nước. Như ngọn
thủy triều đã cố định tự xưa...
Mặt trời dần xa tít. Còn ánh sáng nào le-lói để níu kéo soi rõ Quê-Huơng mình lận đận?
Còn điểm tựa nào vững chãi để quân bình lại những nghiêng-ngã của một kiếp lưu vong?
Biển, bức tranh thét gào của những người nằm xuống khi Xuân về chưa sáng rực nổi kiếp
người lao đao tìm đường sống...rồi buông tay thua cuộc chính đời mình... Điều thắng thua
được khổ ải đọa-đầy bằng một lần ra đi không định hướng, đánh mất cả bến-bờ... Làm sao
người định nghĩa cho vừa tiếng pháo nổ ầm vang đón Xuân bên kia bờ đại dương là đoạn
trường không đắp bồi nổi một niềm xa xứ... Tội nghiệp gì vừa những tấm lòng không muốn
bị chinh phuc. Thương sao cho hết mơ ước nhoi-nhỏ của một cuộc sống thanh bình. Người
đừng đứng mãi ngoài biển khơi âm thầm chôn kín hết những thét gào thấm-thía muốn bộc
ra... Đã có bao nhiêu chữ nghĩa dân tộc thênh-thang người đem bỏ đầy túi áo đời thương
nhớ? Và những nhớ thương đó, người góp lại thành chưa một bức họa Quê Hương? Mùa
Xuân ngoài kia mong-manh quá, cơn sóng biển chập-chùng trắng xóa hết ngóng trông...
Bao giờ những cơn sóng bềnh-bồng cũng vẽ vời đường về Quê Nha` trắng xóa ngoài
biển khơi. Bao giờ những tiếng sóng cũng bùi ngùi hình ảnh con lối xóm làng hiền-hòa mãi
Việt Nam. Dù cố vẽ vời. Dù cố chờ đợi. Dù là chơi vơi. Cho đến khi hết mưa nắng của trời.
Cố vững niềm tin. Cố lòng đắp xây. Cho đến cuối cùng một cầu vồng. Người vẫn mang
tâm sự đi trọn kiếp lưu vong. Và ánh trăng ngà ngà, mùa Xuân gió thiết-tha, điều thật-thà
rất rõ: lòng yêu dấu Quê Nhà , mặn-mà dẫu chia xa.......
ThụyVy
Biển, tháng cuối năm.
171