Page 176 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 176
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
Mạc Phương Đình
Có lẽ sau một thời gian khá lâu, Phùng mới tỉnh lại, anh mở mắt nhìn chiếc đồng hồ
treo trên tường. Lúc ấy khoảng một giờ sáng. Anh thầm đoán như thế vì chung quanh anh
im ắng, chừng mọi người đang mê ngủ. Căn phòng nhỏ, chỉ có ba chiếc giường. Một chiếc
anh đang nằm còn hai chiếc kia bỏ trống, anh nghĩ có lẽ đây là phòng hồi sức. Buổi tối, khi
Thông ghé lại nhà thăm, thấy Phùng nằm thiêm thiếp như đuối sức, Thông hỏi và anh chẳng
trả lời được câu nào, nên Thông vội vàng gọi cyclo, bồng anh lên xe đưa ngay vào bệnh
viện cấp cứu. Bác sĩ trực cho thử máu và quyết định đưa lên bàn mổ. Lúc ấy Phùng tỉnh
táo lại một chút, anh cho biết địa chỉ thân nhân ở xa và cầm lấy bút ký vào tờ giấy của bệnh
viện. Cạnh anh chỉ có Thông, người bạn học cùng lớp ngày xưa ở Tam kỳ, và hiện nay
đang dạy tại Trần quý Cáp, Hội an. Thông an ủi : "Mày yên tâm, tao sẽ báo tin ngay cho
gia đình".
Phùng khẻ cựa mình, anh có cảm giác như tất cả mọi dây thần kinh trên người đều bị
tê liệt. Anh cố thử nhắc cánh tay lên, nhưng không được, những ngón tay chỉ cử động được
chút ít. Anh cố lắng nghe xem thử mình đã thực sự tỉnh lại chưa, tiếng tích tắc nho nhỏ của
chiếc đồng hồ lọt vào tai, và anh nghe có tiếng kẹt cửa mở. Một cô y tá nhỏ nhắn với bộ
đồng phục trắng gọn ghẽ lách vào, rồi cánh cửa cũng được nhẹ nhàng khép lại. Cô gái đến
bên giường, khẽ nói:
- Anh tỉnh lại rồi.
- Cám ơn cô. Phùng thì thầm trong cổ họng.
- Em là Châu, cán sự điều dưỡng đang thực tập. Anh ráng ngủ một chút để hồi sức.
Cái giọng Huế nhỏ nhẹ, tròn trịa của cô gái có pha chút lo lắng chăm sóc làm Phùng
176