Page 177 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 177

Đặc San Xuân Tân Sửu                                                  VĂN THƠ LẠC VIỆT


               cảm động. Anh nuốt ực viên thuốc nhỏ cô gái vừa bỏ vào miệng anh rồi nhắm mắt lại.
               Lồng ngực anh nặng nề, Phùng lại thiếp đi.

                           Buổi sáng Thông ghé vào thăm sớm, lúc đó Phùng đã được đưa qua phòng điều
               trị. Vốn là một công chức nên Phùng nằm ở một phòng nhỏ có bốn giưòng, cô gái tên Châu
               đã trở lại cùng với Thông, nàng nói :

                          - Phòng công chức mấy hôm nay không có bệnh nhân nên anh nằm đây đuợc yên

               tĩnh. Anh có thể nói chuyện với anh Thông, em phải về và chiều tối em sẽ trở lại. Chín giờ
               sáng sẽ có Bác sĩ đến làm việc.
                           Châu gật đầu chào hai người rồi đi ra ngoài. Thông cũng tỏ vẽ mừng rỡ thấy

               Phùng đã tươi tỉnh lại. Anh bảo :

                       - Ðêm qua tao tưởng mày đi đứt luôn đó chứ. Thường nghe nói cái vụ mổ ruột thừa
                       chỉ cần khoảng mươi lăm hai chục phút là xong, vậy mà hôm qua Bác sĩ Dương đã
                       phải mổ gần hai tiếng mới xong, tao đứng chờ ở ngoài bắt nóng ruột. Mấy cô y tá
                       cho biết khúc ruột thừa đã bể ra, mủ bung trong ruột.
                       - Tao cứ tưởng đau bụng thường, nên uống liên tiếp mấy viên thuốc đau bụng. Cám
                       ơn  mày,  số  tao  chưa  chết  nên  gặp  mày  ghé  thăm  đưa  đi  cấp  cứu  đó  chớ.
                              Thông về rồi, nằm một mình Phùng mới nghĩ đến Châu, cô cán sự điều dưỡng

                       có khuôn mặt dễ thương. Anh cố nhớ lại những lời nói cùng cử chỉ của cô ta, dường
                       như là một người đã quen biết. Cuối cùng rồi cũng đành chịu, không nhớ mình đã
                       gặp cô ta ở đâu. Cho đến buổi tối khi cô ta trở lại phiên trực, anh mới hỏi và Châu
                       đáp :
                       - Chắc anh quên em rồi, em là em anh Bình, Tôn thất Bình hồi xưa cùng học với
                       anh ở Quốc học đó. Anh thường đến chơi với anh Bình nên em mới biết anh, hồi đó

                       em còn nhỏ, mới học đệ lục Ðồng Khánh.
                             - Hèn gì, anh nhớ em có nét quen quen.
                              Ở trong quê, nhận được điện tín của Thông gởi về, Cậu Tám- cậu ruột Phùng-
                       cùng Thanh- nguời vợ chưa cưới của anh - vội ra thăm, ở lại hai hôm thấy tình trạng
                       sức khoẻ của anh không đến nỗi gì, nên gặp Bác sĩ cám ơn, xin săn sóc giúp, rồi trở
                       về lại trong quê.
                              Vì vết mổ bị nhiễm trùng nên Phùng phải nằm điều trị ở bệnh viện suốt một
                       tháng. Châu đã thường xuyên thay cho người y tá săn sóc cho anh thật tận tình.

                       Phùng nhìn thấy trong đôi mắt nàng tình yêu đã nẩy nở. Anh nghĩ đến người vợ sắp
                       cưới ở quê xa và thầm ái ngại trong lòng. Trong thâm sâu của lòng Phùng, anh vẫn
                       yêu người vợ chưa cưới, một người bạn tình mà anh đã chọn và gìn giữ suốt nhiều
                       năm qua, nhưng cùng lúc đó, anh cũng tham lam muốn nhận sự săn sóc đầy âu yếm,




                                                             177
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182