Page 178 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 178
Đặc San Xuân Tân Sửu VĂN THƠ LẠC VIỆT
vỗ về của người em gái bạn mình. Một buổi trưa, Châu kéo ghế lại ngồi sát bên đầu
giường của Phùng, dịu dàng cầm bàn tay anh và hỏi :
- Ông Cậu hôm trước ra thăm anh với cô nào vậy?
Phùng mỉm cười nửa đùa nửa thật :
- Vợ chưa cưới cuả anh đó, em thấy cô ta có đẹp bằng em không?
- Thật không đó, cô ta cũng dễ thương hí.
Tuy Châu nói thế, nhưng nhìn vào mắt nàng Phùng nghĩ rằng Châu không tin
anh nói thực. Sau này, khi đã ngồi bên nhau Châu thú nhận rằng nàng đã nghĩ đến anh từ
thuở anh còn là bạn học với Bình, thường đàm đạo thơ văn, và nàng thì yêu những bài thơ
tình nhẹ nhàng của thuở học trò mà anh đã viết.
Có lẽ đó là mối tình đầu của Châu, mối tình của người con gái xứ Huế nhiều mơ
mộng. Nàng Tôn nữ đã đem tình yêu mình vào thơ văn, nàng viết thật nhiều trong nhật ký.
Tình yêu nàng trong như gương, không một chút bợn nhơ nào, đã đưa đẩy Phùng tìm về
những vần thơ thật dịu dàng. Những lần hẹn hò trên đồi Thiên An, hoặc đi chơi Cửa Thuận
là những lúc Châu như đắm mình vào thơ. Tình yêu Châu là một thứ tình yêu kỳ diệu.
Nàng đã cho Phùng mà không một lời đòi hỏi, nàng cũng hầu như không cần biết đến
Thanh , người vợ đã cưới của Phùng. Khi Phùng đưa vợ ra sống ở Huế, Châu đã đến thăm
Thanh như một người bạn. Hai người con gái nói chuyện với nhau trong một tình bạn hiền
hòa. Châu thường nói với Phùng :
- Anh có quyền yêu vợ, nhưng tình yêu trong thơ anh, phải là của riêng em.
Với Thanh, vợ Phùng cũng thật lạ, dường như giữa hai người con gái ấy có
một niềm cảm thông đặc biệt nào đó mà cho dù không nói với nhau họ vẫn tôn trọng
lẫn nhau. Châu không tỏ ra hờn giận Thanh và Thanh cũng chẳng mảy may có chút
ghen tương nào đối với người bạn gái của chồng mình. Nhiều lúc Châu đến nhà,
bảo Thanh :
- Hôm nay chị để anh Phùng đi chơi Thuận an với em hí.
- Em cứ đi chơi đi, nhưng nhớ về sớm kẻo mưa nhe.
Một ngày nào đó, hai người rũ nhau đi chơi ở Kim Long, Châu bỏ quên cuốn
nhật ký tại nhà Phùng. Thanh đã nằm đọc suốt một buổi về câu truyện Châu đã viết
: "một cậu bé thường dùng nước xà phòng thổi lên làm bong bóng, một hôm nó đuổi
theo một chiếc bong bóng lớn. Chiếc bong bóng long lanh đầy màu sắc in hình đưá
bé, nhưng nó thấy hình nó kỳ lạ, mồm rộng mắt lớn, nó kinh hoảng cố đuổi theo để
tìm cho ra nguyên cớ làm thay đổi hình thật của mình. Chiếc bóng cứ bay lơ lửng
và đứa bé đuổi theo chiếc bóng suốt cuộc đời mình" Thanh chợt thấy nàng đã khóc.\
Lúc Thanh có thai đứa con đầu lòng, bị thai hành, Châu đã đưa nàng vào bênh viện
săn sóc suốt cả tuần lễ, khi Thanh lành mạnh trở về nhà, Châu đã mang đến tặng nàng một
178