Page 169 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 169
Văn Thơ Lạc Việt
HOA TUYẾT
(Trích Tùy bút Đời Nghệ Sĩ)
Trong phòng chờ chuyến bay sau buổi biểu diễn tại phi
trường SeaTac - Bắc Mỹ trở về Cali, hành khách vẫn kiên
nhẫn lịch sự từ tốn yên tĩnh với vòng xoay vô tư của chiếc
kim đồng hồ trên vách.
Không ồn ào náo nhiệt, phiền trách ai. Chuyến bay bị
đình hoãn cho đến lúc cơn bão đi qua khu vực cất cánh ...
Thái độ an nhiên điềm đạm với những cảm thông nhất định
đã là quán tính của nếp sống văn minh.
Ngoài trời gió đã mỏi mệt, đã thôi gầm thét cuồng nộ,
nhường chỗ cho những hạt bụi tuyết li ti trắng xóa thênh
thang trải một tấm màn tinh khiết lựon lờ bay. Chẳng biết
làm gì, tiện thể với cây đàn mang theo tôi nghêu ngao một
Thiền khúc như một cách đếm thời gian chờ giờ bước ra
phi đạo để trở về phố thị được gọi là thị trấn âm nhạc thân
quen của mình...
Bất chợt nghe có tiếng vỹ cầm réo rắc hòa theo, nhẹ
nhàng thanh tao nhưng rất điêu luyện ...
Từ phía sau dãy ghế chờ, một cô gái rất trẻ, mái tóc nâu lòa
xòa trên vầng tráng đĩnh ngộ bướng bĩnh. Bộ âu phục trắng
toát với chiếc áo khoác kaki màu kem cũ sờn rất nghệ sỹ và
bụi đời bước lên say sưa với những note nhạc cuối cùng.
Chiếc vỹ cầm vẫn còn an vị trên bờ vai, nàng bảo tôi có nên
kết thúc thiền khúc bằng mấy khuôn nhạc nàng đã vừa cao
hứng buông ra hay không?
Yoshica. Người thiếu nữ con cháu nữ thần mặt trời,
Không hiểu sao tôi đóan được ngay nàng là người Nhật, mà
không phải người Trung Hoa, Đại Hàn... hay một sắc dân Á
Châu nào khác!
Bằng cách nào mà nàng hiểu dòng nhạc tôi là một ca
khúc có pha thiền vị, khi hai bên ngôn ngữ bất đồng? Như
Bá Nha ngộ Tử Kỳ, thế là một Tây ban Cầm và một Vĩ cầm
không hẹn mà cùng một lúc song tấu nhạc bản kinh điển
của khoa thanh nhạc "Trở về mái nhà xưa" như đã từng có
sự tập dợt nhuần nhuyễn từ lâu ... Tiếng vỗ tay tán thưởng
168