Page 261 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 261

Văn Thơ Lạc Việt

            XIN LỖI HOA HƯỜNG

               “Bánh mì đây, Bánh mì nóng đây”
               “ Aiìi mua bánh mì không ?”
               Tiếng ai kéo dài nghe như là tiếng ải lảnh lót của con
            nhỏ bán bánh mì đêm đã xuất hiện đầu ngõ. Thằng Cọp và
            thằng Thọ, hai thằng vừa là bạn cùng lớp vừa là hàng xóm
            kế nhà nhau, núp dưới lùm cây đưa mắt ra hiệu chuẩn bị.
            Đêm nay hai thằng sẽ cùng nhau một trò chơi hứa hẹn vô
            cùng lý thú.
               Hàng rong buổi tối là một nét đặc thù của Huế. Có tối
            nào mà thiếu vắng tiếng mì gõ của ông Tàu già, tiếng chè
            gánh, hột vịt lộn, và … bánh mì nóng mới ra lò đã trở thành
            những thứ quen thuộc. Chỉ có điều lạ thằng Cọp và Thọ để
            ý  là từ hai  tuần nay, tiếng  rao quen thuộc  của thằng bán
            bánh mì đã không còn  nữa mà đổi  thành giọng rao  lanh
            lảnh của một đứa con gái mà hình như cũng còn nhỏ lắm cỡ
            Cọp và Thọ thôi. Hai đứa đang học lớp ba trường tiểu học
            Phú Mỹ. Tụi nó tính sẽ phá con nhỏ này một trận.
               Đêm nay là đêm thi hành kế hoạch.
               Biết giờ con bán bánh mì sắp đi qua, hai thằng hẹn nhau
            núp sẵn trong lùm cây. Khi tiếng rao hàng tới gần và thấy
            con nhỏ vác bao bánh mì trên vai gần tới, thằng Thọ bụm
            mũi, giả giọng khò khè như người lớn kêu “bánh mì!” Con
            nhỏ bán bánh mì dừng lại lắng tai nghe vì tiếng kêu bất ngờ
            nó chưa định được phương hướng xuất phát. Thằng Thọ lại
            kêu lên lần nữa “bánh mì”. Lần này thì con bé định được
            hướng, đi  về  phía cổng.   Sau cái  cổng  chính  là  gần  chục
            nóc gia với ánh đèn mờ leo lét kể cả nhà thằng Cọp, nhà
            thằng Thọ, biết nhà nào kêu? Con bán bánh mì dừng lại và
            cất tiếng hỏi
               - Nhà mô? Nhà mô kêu bánh mì rứa?
               Không có tiếng trả lời làm con nhỏ ngần ngại. Ngoài ánh
            đèn lờ mờ trong nhà, bên ngoài trời tối đen, vài ánh sao yếu
            ớt không đủ soi năm ngón tay. Nó lại hỏi lần nữa, đầy hy
            vọng
               -Ai rứa? Ai kêu bánh mì rứa?

                                       260
   256   257   258   259   260   261   262   263   264   265   266