Page 264 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 264

Quê Hương và Tình Yêu

            nước mưa còn đọng trên mặt, từ trước vuốt ra sau, tụm lại
            mái tóc cho gọn gàng.
               Thằng Cọp la lên thất thanh
               -Ê Hoa, mi bán bánh mì hả?
               Con Hoa bán bánh mì bây giờ mới thấy thằng Cọp ngồi
            ở góc nhà. Nó cũng kêu lên ngạc nhiên:
               -Ủa, Cọp. Mi ở đây à ?
               Thì ra là con Hoa bạn  học chung trường Phú  Mỹ  mà.
            Cọp học lớp 4B con trai, còn con Hoa 4A con gái. Không
            chung lớp nên tụi nó chỉ biết nhau sơ sơ. Cọp là con trai
            đâu chịu chơi với con gái!

               ***
                Có ai đó nói  rằng Huế  là của quá khứ, không phải là
            hiện tại và càng không thể là tương lai. Hôm nay Cọp ngồi
            một mình trong quán vắng này để vọng về quá khứ đó.
                Bên ngoài trời vẫn đổ mưa, như là cơn mưa chưa bao
            giờ ngừng từ cái đêm con Hoa vô bán bánh mì ở nhà Cọp.
            Đêm đó sau khi con Hoa bước ra, ông nội Cọp lấy cái ly bỏ
            sữa đặc để Cọp chấm ăn với bánh mì. Đây là món khoái
            khẩu của Cọp. Vậy mà hôm đó Cọp ngồi thẫn thờ không
            nuốt nổi miếng nào. Cọp ráng lắng tai nghe tiếng con Hoa
            hòa  lẫn  cùng  tiếng  mưa  “Aaìi  mua  bánh  mì  không?”  mà
            nghe  như  tiếng  nó  đang  réo  rắt  “Aiii  mua  bánh  mì  dùm
            con…mua  dùm  con.  Trời  mưa  quá.”  Cọp  cầu  sao  nghe
            được tiếng con Hoa dừng lại hỏi “ Nhà mô? Nhà mô kêu
            bánh mì rứa?”… Không biết con Hoa có phải bán hết bánh
            mì rồi mới được về nhà? Cọp tiếc là hồi nãy không nói ông
            nội mua hết dùm nó. Thằng Cọp ngồi thẫn thờ. Miếng bánh
            mì lúc mới bẻ ra còn nóng hổi bốc khói nay đã lạnh ngắt.
            Vài chú ruồi đêm đánh hơi mùi sữa bay lại đậu trên vành ly
            chờ cơ hội nhào xuống Cọp cũng không buồn để ý. Cọp chỉ
            thấy lờ mờ đôi bàn chân gầy guộc của con Hoa mang hai
            chiếc dép khác nhau xiêu vẹo trên  con đường lầy lội,  và
            tiếng rao của nó nhỏ dần… nhỏ dần. Bỗng nhiên Cọp thấy
            buồn quá. Thiệt là buồn.



                                       263
   259   260   261   262   263   264   265   266   267   268   269