Page 197 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 197

Đột nhiên bà nhớ, hồi tối nằm mơ thấy một con rồng ngũ sắc bay
              lượn trên trời rồi phun nước xuống ngập tràn cả thành phố. Mắt bà
              sáng lên, phải rồi, có nước là có lộc. Bà lẩm bẩm. Trước kia bà là
              “chuyên gia” bàn đề, bàn chiêm bao, và không ít lần bà bàn trúng
              phóc. Bà sạc nghiệp chỉ vì những lần bàn trúng thì bà mua ít mà
              những lần tính trật lất thì lại đánh nhiều. Mặc áo xong bà Chánh ra
              ngoài, nhìn đồng hồ thấy hơn bốn giờ chiều. Sau lần bị phá sản, ông
              Chánh rất ghét chuyện số má, cờ bạc, không bao giờ ông đi đánh
              bài, dù chỉ mua vài đồng lô tô, ông mà về thì hỏng chuyện. Bà chụp

              cây viết ghi mấy “con đề” vừa nghĩ vào tờ giấy lịch rồi xé cái rẹt,
              dập cửa lại sải bước ra ngoài, lòng tràn trề hy vọng. Bà ra tới sân
              trước thì cái cel phone reo.

                 – Bà đi rồi hả? Bà Hinh hớt hải. – May mà bà đem cel phone

              theo! Rồi bà nói luôn một hơi không kịp thở: – Nè, muốn cho chắc
              ăn bà phải chạy xe qua thành phố gần bên mua số ở cái tiệm tạp hóa
              may mắn, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho bà và nhắn mấy con số nhờ bà mua
              thêm dùm tôi, vì tôi đi không kịp. Con tôi nó nói, từ chỗ bà qua đó
              khoảng chừng hai chục phút lái xe, bây giờ đi vẫn còn kịp chán.
              Tiệm này hên lắm! Đã năm lần bán trúng lô độc đắc cho khách hàng
              rồi, báo đăng đầy rẫy. TV hiện giờ chiếu đi chiếu lại cho coi người
              ta sắp hàng dài chờ mua, và nhiều người ở tiểu bang xa cũng bay
              qua Cali tới cái tiệm đó mua lấy hên.


                 Bà Chánh nghe vậy thì rạo rực trong lòng. Chịu khó lái xe đi xa
              một chút nhằm nhò gì. Khi còn làm hảng mỗi ngày bà phải lái xe
              trên đường cao tốc cả giờ, nhiều khi kẹt xe kéo dài hai ba tiếng cũng
              đâu có sao. Bà vội vã ra xe nổ máy, bấm vào GPS đia chỉ bà Hinh
              nhắn và dọt lẹ.


                 Buổi chiều mùa đông trời âm u, sương mù bãng lãng phủ lên
              những hàng cây trơ xương dọc hai bên xa lộ I-880. Nhưng bà Chánh
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202