Page 33 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 33
Ông không trả lời, tôi ghì chặt hơn:
- Nói có đi, có, có!
Ông vội gật đầu cho xong:
- Có, có, có!
- Vượng ở đây bao nhiêu năm rồi?
- Mười một năm.
- Lâu thế! Không biết khi yêu nhau phải hôn thế nào à?
- Ừ, tôi nhà quê lắm. Tôi không thông minh như em.
Câu nói vô tình chạm nhược điểm của tôi, đến đây tôi không chịu
đựng nổi, vùng vằng rời tảng đá, chạy lên bờ cát, ngồi một mình trên
chiếc băng gỗ cũ kỹ rêu xanh. Những người chạy bộ, đi bộ đã lần
lượt lên xe trở về. Sóng biển vẫn rì rào dưới kia, phía chân trời chỉ
còn lại vài vệt màu tím đỏ. Ông chậm rãi bước lên, đứng trước mặt
tôi, hình như ông muốn giải thích điều gì đó, hồi lâu mới cất tiếng:
- Tôi biết em có những tình cảm đặc biệt đã dành cho tôi. Xin lỗi,
nhưng...
Tôi im lặng, chung quanh vắng lặng. Có cánh chim biển chao bay
muộn màng, cất tiếng kêu lạc loài, phải chăng đó là tiếng kêu vô
vọng của tôi? Ông nắm tay tôi kéo lên, như một người cha nói với
con gái:
- Thôi cô bé, về kẻo lạnh.
- Ông về trước đi, mặc tôi.