Page 34 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 34
- Ngoan nào, tôi đưa em về nghỉ, coi chừng bị ốm.
- Tôi sẽ gọi tắc xi về.
Cuối cùng tôi đành bước lên xe. Suốt từ Lovers Point về đến tòa
nhà trên đồi, tôi không hề mở miệng, ông cũng thế, không an ủi tôi
một lời. Lúc xuống xe tôi mới ứa lệ chào ông:
- Cám ơn ông, ông đã dạy tôi học, cám ơn bó hoa, cám ơn tất cả.
Không chờ câu đáp, tôi mở cửa xe chạy nhanh vào cửa chính.
Những giọt nước mắt buồn tủi lăn trên má trên môi tôi mằn mặn.
Gió lạnh ngoài biển lại khiến bệnh mũi của tôi kéo đến. Tôi hắt hơi
liên tiếp nước mắt nước mũi ràn rụa, may vắng người và trời đã tối,
nếu không mọi người tưởng tôi sắp lên cơn sốt nặng.
Tôi không rõ ông yêu tôi hay ông chỉ tội nghiệp cho tôi. Thật khó
hiểu. Thoạt tiên tôi giận ông vô cùng, cũng may tôi không có cử chỉ
quá khích nào. Mối tình đầu của tôi chua xót quá. Con nhỏ cùng
phòng ngạc nhiên, nhưng tôn trọng riêng tư không hỏi gì tôi. Nó an
ủi tôi mấy câu, rồi cho biết nó xuống câu lạc bộ, mặc tôi nằm đó.
Tôi móc túi lấy ra một vật nhỏ có chữ Trojan, thứ để bảo vệ tôi,
vất vào sọt rác, rồi khóc mùi mẫn ngủ thiếp đi, đến hai giờ sáng, thức
giấc mở mắt nhìn trần nhà. Trước sau gì tôi cũng là kẻ đến sau, đến
sau hai người đàn bà. Tôi lạc vào khu rừng tình cảm phức tạp xa lạ,
mênh mông. Không khóc được nữa, tôi phải tỏ ra cứng cỏi. Từ nhỏ
ở nhà, ở trường, tôi đã được dạy là không được mềm yếu, phải đương
đầu với nghịch cảnh.
Tôi bênh vực cho ông Vượng. Ông xử với tôi như thế là tròn đầy
rồi. Tôi không nên gây phiền nhiễu đến đời sống tình cảm mà ông
đang xây đắp lần thứ hai. Tôi yêu và trọng ông, quý mến vị hôn thê