Page 97 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 97

… Đốt nén nhang thắp lên bàn thờ cho cụ trong phòng khách của
              Giáo sư Holly Trần nằm trên đường Moron, thành phố Silver Spring,
              Ninh quay qua nói với Giáo sư rằng, ba mươi mấy năm trước Ninh
              có cơ hội sống gần cụ Trạng chừng mười bốn tháng trước khi cụ
              chuyển lên trại Nước Nhóc, một địa phận giáp ranh Komtum độc địa
              vô cùng. Giáo sư biết không, người dân Ai Cập dù là tù binh, nô lệ
              hay thường dân thì ít ra cũng để lại cho nhân loại một kỳ công hùng
              vĩ nhất thế giới. Họ tự hào về nó! Riêng cụ Trạng và những người tù
              Kim Sơn ngày nào đã lấy máu, mồ hôi và nước mắt để tô thêm nỗi

              oan nghiệt của dân tộc, khắc đậm mối thù hận giữa kẻ được, người
              thua khi thế giới nhìn vào nồi da xáo thịt trong ánh mắt kinh hãi, chê
              trách cung cách đối đãi giữa người và người. Giá như cái chết của
              cụ Trạng, cái oan khiên tức tưởi của anh Châu, hay bệnh kiết lỵ quái
              ác giết chết đời Trân đem lại cho thế gian một chút bùi ngùi hoài cổ
              thì cũng xứng đáng, an ủi những linh hồn vất vưởng chốn nhân sinh.



                 Sáng hôm sau đi viếng cảnh chùa Giác Hoàng trên đại lộ Sixtenth,
              Washington DC  tình cờ gặp lại người cựu tù Kim Sơn, Thượng tọa
              Thích Quảng Ba viện trưởng tu viện Vạn Hạnh, Úc châu, mới bay
              sang Hoa Thịnh Đốn trong cuộc điều trần về tự do tôn giáo tại Việt
              Nam. Mừng rỡ sau bao năm xa cách, Ninh thuật lại câu chuyện cụ
              Trạng, anh Châu đã vùi thân nơi biên địa, Thượng Tọa chấp tay niệm
              Phật rồi thanh thản góp lời, “Đáng thương cho những người cộng
              sản lòng đầy thù hận, nhưng cụ Trạng hay anh Châu chắc đã tha thứ
              những gì cần được thứ tha để thong dong nơi miền lạc cảnh.” Liền
              đó, Thượng tọa chỉ lên bức tường có treo bài kinh phúc lạc viết bằng
              lối thư họa của Vũ Hối, Ninh ngước mắt đọc chậm rãi từng câu:


                        “Vui thay không oán thù
                        Giữa não phiền oán giận
                        Ta sống không hiềm hận
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102