Page 132 - TuyenTap 2018 VTLV
P. 132
Tuyển Tập VTLV 2018
-Mời cô dùng tạm cây sin gôm cho đở buồn miệng.Quyên toan từ
chối nhưng Huân đã nhanh nhẩu lấy hẳn cây kẹo ra và đặt vào tay
nàng với lời trấn an:
-Cô đừng ngại, trước lạ sau quen, dầu sao mình cũng là bạn với
nhau trên đọan đường này.Biết đâu tôi chẳng bao giờ có dịp được
gặp cô nữa.
Quyên ngại ngùng đỡ lấy miếng kẹo, tay vân vê, bỗng dưng một
nỗi buồn nhẹ nhàng len lén vào tâm tư.Nhưng nàng trấn tĩnh ngay,
thì có sao đâu, chỉ quen nhau trong thời gian ngắn ngủi trên xe bus
này thôi; xuống xe ai đi phần nấy đâu còn gặp nữa mà lo.Vì vậy
Quyên trở lại vui vẻ trò chuyện như thường.
Huân lên tiếng, nảy giờ nói chuyện với nhau lâu mà tôi chưa
được hân hạnh biết quý danh của cô.
Sau một giây ngần ngại, Quyên nói:
-Tên tôi là Quyên…Đỗ Quyên.
Huân xuýt xoa, tên đẹp quá nhỉ, thật không phụ với dáng người.
-Còn tên tôi là Huân…Nguyễn Tường Huân.
-Hân hạnh được biết tên ông Huân.
-Có gì đâu mà Quyên nói có vẻ trịnh trọng quá vậy, cứ gọi Huân
là được rồi. Còn Quyên là gì Quyên nhỉ?
Lê thị Đỗ Quyên.
Huân lặp lại trong đầu tên họ của nàng và chàng lắp chữ Lê Nguyễn.
Bất giác chàng mỉm cười với ý nghĩ ngộ nghĩnh đó.Tự nhiên Huân
thấy như có duyên nợ nào đưa đẩy để hai người được gặp nhau, và
qua cảm quan của chàng, Quyên là người mà chàng mơ ước, tìm
kiếm từ lâu.Và cũng qua cảm quan ấy, chàng tin chắc Quyên sẽ là
một người vợ hiền mẹ tốt. Nhưng nếu là số mệnh thì đoạn đường để
Việt tôc 121