Page 142 - TuyenTap 2018 VTLV
P. 142
Tuyển Tập VTLV 2018
-Dạ, cái này khó nói quá, con sợ ba la.
-Ba có la con bao giờ đâu, có gì thì con cứ trình bày.
-Dạ trên đường từ đây về Los, có một anh người Việt Nam cùng
đi xe bus muốn làm quen với con.Anh ta tên là Huân, tính tình rất dễ
thương, hiền lành ăn nói nhỏ nhẹ và tế nhị. Anh năn nỉ xin con số
phôn để khi về lại San Jose liên lạc, chuyện trò.
-Rồi con có cho số phôn không?
-Dạ, con cũng e ngại, nhưng anh ấy nói coi như bạn bè trò
chuyện trao đổi việc học hành nên con đã đồng ý cho số phôn với
điều kiện anh phải gọi ba trước để xin phép.Con nghĩ thế nào anh
cũng gọi ba. Vậy tùy ba định liệu.
-Để ba coi, chưa gì mà cô đã ca ngợi anh chàng Huân này quá
sá. Nếu đúng như con nói thì ba bằng lòng. Nhưng con có biết chút
ít gì về cậu đó không?
-Dạ con cũng biết chút ít về anh Huân thôi,anh ấy qua đây một
mình, còn độc thân, đi học rồi đi làm, cha mẹ và các em còn ở Việt
Nam.
-Cậu ấy hiện làm nghề gì?
-Con nghe anh Huân nói đã đi làm chứ không biết làm nghề gì.
Quyên chợt nhớ tới tấm danh thiếp mà Huân đã trao cho nàng
trên xe nhưng vì bận lo việc học hành nên nàng đã quên bẵng đi.
-Dạ để con vô lấy tấm danh thiếp của anh Huân thì ba sẽ rõ.
Nàng chạy vô phòng, lục trong xách tay lấy ra tấm danh thiếp
màu trắng có in chữ đen và trao cho ông Chương.
Ông Chương đỡ lấy và đọc:
Nguyễn Tường Huân, kỹ sư điện toán, Microsoft Corp.
Ông Chương cười rồi nói:
Việt tôc 131