Page 163 - ND KY truong Cam Binh
P. 163
KHOẢNG TRỜI MƠ ƯỚC
NGUYỄN THỊ HỒNG NHUNG
Học sinh lớp A8 - Khóa 49
Một đời người - một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
“Muốn qua sông thì phải lụy đò”
Đời người muôn bước cậy nhờ người đưa
(Người lái đò)
heo cái lạnh phảng phất của tiết trời cuối thu, âm thanh gợi thương gợi nhớ
ấy đã dội thẳng vào lòng tôi một thứ cảm xúc mà cho đến bây giờ tôi vẫn
Tkhông thể gọi tên nó một cách thật cụ thể. Qua màn mưa tầm tã, dòng nước
khôn xiết chảy những đường thật to xuống con đường phía cuối cây bằng lăng.
Cái mơn trớn của cơn mưa vô ý làm làn tóc tơ sau gáy bất giác dựng đứng lên,
trước mắt tôi hiện hữu một khung cảnh những ngày của hơn một năm về trước.
Cái ngày đầu tiên tôi bước vào cánh cổng Trường THPT Cẩm Bình. Người ta vẫn
thường nói kỉ niệm ngày đầu tiên bước vào lớp 1 là khoảnh khắc để lại nhiều dấu
ấn nhất, thế nhưng với tôi lại khác, một thế giới đầy ước mơ và khát vọng mở ra
trước đôi mắt của cô nữ sinh lớp 10 lại là điều khiến tôi nhớ mãi. Vì sao ư? Bởi lẽ
được đặt chân vào cánh cổng trường Cẩm Bình thân thương này là thứ quả ngọt
ngào nhất - câu nói mà những anh chị đi trước luôn nhắc nhở tôi, sau những ngày
dùi mài kinh sử, khoảng thời gian tôi đã như ăn tươi nuốt sống không sót một chữ
nào để có được cơ hội khoác lên mình chiếc áo đồng phục của ngôi trường mà tôi
hằng mong ước. Nó khó quên bởi đó là giây phút vui mừng đến nhảy cẫng lên khi
thấy tên mình trên tờ giấy báo trúng tuyển được dán trang trọng tại bảng tin. Đó
còn là niềm háo hức chờ mong đến ngày khai giảng... 50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
Chiều mùa thu như đang rơi xuống khi tôi sống dậy những cảm xúc ngày nào
- thứ mà tôi không thể diễn tả được một cách trọn vẹn, chỉ biết rằng, lúc này đây
má tôi lại nóng lên, tim đập nhanh đến lạ, thì ra cảm giác hồi hộp ấy đang đến một
lần nữa. Tất cả hiện lên rõ mồn một, chân thực như thể vừa mới diễn ra vào ngày
hôm qua. Ngày trước khi còn học cấp 2, mỗi khi bắt gặp các anh chị mang trên
mình chiếc áo đồng phục có in logo của Trường THPT Cẩm Bình, trong tôi lại trào
dâng một cảm xúc vô cùng ngưỡng mộ. Tôi hiểu họ đã phải nỗ lực rất nhiều để có
thể học tập dưới ngôi trường này. Với tôi, gần hai năm gắn bó với ngôi trường có
bề dày lịch sử đã ngót nghét năm mươi năm này, trong tôi chưa bao giờ nguôi cái [163]