Page 164 - ND KY truong Cam Binh
P. 164

cảm xúc tự hào ấy. Sự tự hào ấy còn ở chỗ mỗi lần được mọi người hỏi: “Con học
                 ở đâu?”. Tôi đều cười thật tươi mà dõng dạc trả lời: “Cấp ba Cẩm Bình ạ!”. Có lẽ
                 những tháng ngày được học tập và rèn luyện dưới ngôi trường mà chúng tôi vẫn
                 thường gọi một cách thân thương và trìu mến ấy mãi mãi là những năm tháng êm
                 đềm, dịu ngọt nhất. Từng khung cửa sổ mộng mơ, từng góc hành lang ngập nắng,
                 từng khóm hoa ngọt có mang sự sống của những mầm xanh mới, từng gương mặt,
                 từng nụ cười,... Và cũng chính nơi đây, tôi được nếm trải một thứ mật ngọt của yêu
                 thương, đó là nghĩa bạn - tình thầy.

                     Có một điều mà thầy cô không nói dối các em, đó là “Ba năm cấp 3 thực sự trôi
                 qua rất nhanh” - câu nói trong buổi đầu nhận lớp của cô chủ nhiệm năm nào giờ
                 đây lại khiến tôi ngỡ ngàng vì thời gian đã đi qua được gần 2/3 chặng đường ấy.
                 Gần hai năm, đối với đời người cũng chớp mắt như một khoảnh khắc nhưng nó đủ
                 để tôi tô thắm gam màu thanh xuân rực rỡ. Gần hai năm, tôi đã đi qua những vui
                 buồn trẻ dại bằng sự dìu dắt, nâng bước của thầy cô. Và thế chúng tôi cứ lớn lên
                 theo từng bài giảng trọn niềm say mê và tâm huyết. Thầy cô như những người lái
                 đò âm thầm, lặng lẽ. Năm dài tháng rộng cứ thế trôi đi, thầy cô vẫn cần mẫn góp
                 nhặt yêu thương, gieo mơ ước học trò. Bao chuyến đò đã qua sông, nhưng tình yêu
                 và niềm tin dành trọn cho chúng tôi vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu. Nơi đây
                 cho tôi hiểu hơn rằng, tình yêu đâu chỉ là những lời nói hoa mĩ, cầu kì mà nó ẩn
                 mình đằng sau những hành động nhỏ nhặt nhất, không cần tô vẽ. Nếu như những
                 nhà kỹ sư vui mừng khi cây cầu họ thiết kế hoàn thành, bác nông dân mỉm cười
                 nhìn cánh đồng trĩu nặng bông thì những người lái đò lại hạnh phúc khi thấy học
                 trò của mình lớn khôn, trưởng thành. Tôi biết ơn bao nhiêu những tình cảm đó lại
                 càng trân quý bấy nhiêu khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại bên nơi này. Trường
                 THPT Cẩm Bình trong tôi là khoảng trời bình yên, là tiếng cười ríu ran của nhóm
                 bạn “ăn chung một ổ bánh mì “, là tiếng giảng bài ngân nga, trầm bổng trong gió.
           50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
                 Tất cả đều giản dị, mộc mạc nhưng tôi lại yêu nơi này đến lạ. Ngôi trường - nơi gửi
                 gắm thanh xuân, nơi lưu giữ kỷ niệm của bao thế hệ học trò suốt 50 năm qua, là bệ
                 phóng cho những ước mơ vươn cao và bay xa. Tôi muốn giữ mãi những giây phút
                 đẹp đẽ ở nơi này, của một thời học sinh nhiều hương sắc: sắc trắng tinh khôi của
                 màu áo trắng, sắc xanh non của mầm cây khi xuân đến, góc sân trường vàng ươm
                 sắc nắng khi thu về... Tất cả tạo nên những sắc màu lung linh trong miền nhớ của
                 bao thế hệ học trò.

                     Thời gian rồi cứ như chiếc bánh lái vĩnh cửu mà qua đi là chẳng thể quay về,
                 rồi ai cũng sẽ phải lớn, chỗ ngồi năm nào của tôi sau này sẽ có những thế hệ sau
                 phủ kín, nhưng trong kí ức của tôi, mái Trường THPT Cẩm Bình luôn là những gì
                 đẹp đẽ nhất, điều mà khi nhắc đến tôi lại mang một cảm xúc tự hào khôn nguôi.
                 Để rồi, dù cho mưa gió, nắng chói hay mây mù, tôi vẫn luôn tự hào vì đã  hưởng cái
                 đặc ân là được học tập và rèn luyện dưới mái trường Cẩm Bình thân thương này và
                 không quên chấp niệm của cô thiếu niên năm nào mới chập chững bước vào đời:
        [164]    “Hôm nay các em tự hào về nhà trường, ngày mai nhà trường tự hào về các em”.
   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169