Page 82 - ND KY truong Cam Binh
P. 82

BIỆT LY - NGÀY VỀ


                                                                                 ĐINH VĂN TỐ
                                                                        Nguyên Tổ trưởng Tổ Toán




                          gày 22/11/1992, một ngày mùa đông không lạnh. Buổi sáng vẫn có ánh
                          nắng hồng trên sân đất, trên mái nhà tranh yêu dấu của tôi. Mấy con chim
                 Nvẫn bay về đậu trên cây cối trước ngõ và hót líu lo. Nhưng không thấy đàn
                 gà đi ăn trong vườn, không nghe tiếng lợn ủn ỉn trong chuồng nữa. Tôi nghỉ hưu
                 từ ngày đó, gia đình tôi rời khỏi xã Cẩm Bình cũng từ ngày đó. Tạm biệt đất Cẩm
                 trong sự im ắng và lặng lẽ cũng như trước đây chúng tôi về Cẩm Bình, chỉ có khác
                 là khi về đó theo quyết định của Ty Giáo dục thuyên chuyển tôi tới dạy ở Trường
                 Sư phạm bồi dưỡng giáo viên nên chưa ai biết. Còn bây giờ, thì tôi đã sống ở Cẩm
                 Bình hơn 27 năm, đã phục vụ Bổ túc văn hóa Cấp 3 Cẩm Bình từ thuở ban đầu, đã
                 công tác ở Trường Cấp 3 Cẩm Bình 21 năm liên tục. Ngày tới Cẩm Bình, tài sản gia
                 đình tôi chỉ vỏn vẹn trong một đầu gánh, một đầu gánh nữa là đứa con đầu mới 4
                 tuổi. Tất cả do vợ tôi gánh. Tôi bồng đứa thứ hai mới 1 tuổi, chúng tôi đi bộ trong
                 tiết mưa lạnh tháng 10/1965. Còn hôm nay thì tài sản tôi đã “to lắm” phải thuê
           50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
                 một chiếc xe tải để chở. Trong xe nào là rơm rạ, chậu rửa và chum bằng xi măng,
                 khoảng vài trăm gạch, 2 cái phích, một bao tải áo quần cũ, một tủ sách, 1 cái bàn, 2
                 cái giường, 2 xe đạp cọc cạch và đặc biệt có thế đổi ra tiền ngay được là 2 con chó
                 nằm trong đống rơm; trên nóc xe là mấy cây tre vườn cố đem về để dùng. Hôm
                 đó, có thầy Bùi Việt Hải, Tổ trưởng Tổ Toán kế nhiệm cùng một số bà con hàng
                 xóm tới giúp chuyển đồ. Tiễn gia đình tôi, một số em học sinh 10B cùng lớp Ngọc
                 Bé con gái tôi theo xe tiễn thầy và bạn đến tận nhà tôi ở thị xã Hồng Lĩnh. Cảm ơn
                 bà con, cảm ơn thầy Hải và các em học sinh. Tình cảm ấy, tôi không bao giờ quên.
                 Hôm đó, chúng tôi rời Cẩm Bình lúc 12 giờ trưa. Chiếc Ifa nổi còi chuyển bánh, tôi
                 thấy nhà tôi khóc. Tôi cũng rớm nước mắt và đột nhiên nhớ tới bài hát “Biệt ly” của
                 nhạc sĩ Doãn Mẫn mà tôi cùng bạn bè rất thích, đã từng đàn hát từ hồi học Cấp 2
                 ở Đức Thọ:

                             Biệt ly, nhớ nhung từ đây...,
         [82]               Ôi còi tàu như xé đôi lòng...
   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87