Page 11 - TAPSANTHANHBINH
P. 11
TËp san
Ban đầu số lượng bệnh nhân cũng không nhiều, dần theo thời
gian, số lượng bệnh nhân tiếp nhận vào tăng lên đáng kể, công việc
cũng trở nên nhiều đi...Thời gian đầu chúng tôi ngủ chung phòng, ăn
uống chung, đến ngày thứ 13 phải nói là cái ngày "định mệnh". Sáng
hôm ấy, tôi và đồng chí Thanh cùng trực với nhau ở phòng trực cổng ra
vào, đến trưa thì đội lấy mẫu vào tiến hành test nhanh chúng tôi trước,
ngồi chờ kết quả thì đội lấy mẫu hỏi: Ai tên Thanh đâu? lúc ấy tôi giật
mình, như có điều bất thường đang đến và đúng như những gì đang
xảy ra, chuyện gì đến rồi cũng đến, đồng đội tôi lên nhanh 2 vạch, đội
lấy mẫu mời đồng chí Thanh ra ngồi riêng một góc, cảm giác lo lắng
về vợ con, gia đình hiện lên nét mặt của đồng chí ấy, những người còn
lại sao khỏi lo lắng đây? trong đó có cả tôi, rồi không hoàn thành được
nhiệm vụ mà cấp trên giao. Một lát sau, xe cũng đã đến đưa đồng chí
về khu chờ kết quả PCR khẳng định, vài ngày sau thì đồng chí Thanh
trở lại đây với vai trò là bệnh nhân "kiêm luôn hỗ trợ vòng đặt biệt ",
với tinh thần lạc quan của tuổi trẻ, đồng chí ấy hỗ trợ phía bên trong
cho đội ngũ y bác sĩ như phát cơm, chuẩn bị phòng, giường hướng dẫn
cho bệnh nhân mới vào... Khi ấy, vắc xin chưa được tiêm rộng rãi như
bây giờ đâu, nhiễm bệnh phải nói là như đang ở "ranh giới sinh tử" hầu
hết nói đến f0 ai cũng lo lắng. Mấy chị y tế còn nói vui với tôi rằng: tôi
là "f1 plus" chứ không phải f1 thường nữa! vì tôi tiếp xúc trực tiếp
hằng ngày với đồng chí ấy, nhưng riêng tôi, ngay từ đầu , đã xác định
rõ nhiệm vụ nên làm gì và cần làm những gì, vì vậy cứ thế mà lạc quan
thôi!