Page 12 - TAPSANTHANHBINH
P. 12
TËp san
Thời gian cũng dần trôi, sau nhiều
lần test theo dõi sức khỏe, cũng rất
may là tôi vẫn không sao, vẫn tiếp
tục thực hiện nhiệm vụ. Ở đây bao
tháng qua, vui cũng có mà buồn
cũng có, những ngày bệnh nhân
được xuất viện trở về với gia đình
con số đông cảm giác nhìn mọi
người về vui, tôi cũng vui theo.
Nhưng cũng có những ngày tiếp
nhận bệnh nhân vào với số lượng
quá nhiều, rồi những bệnh nhân
trở nặng phải thở oxy chuyển lên
tuyến trên, những đứa bé còn bồng
bế trên tay, lúc ấy tự nhiên lòng
nặng trĩu, cứ như mỗi bệnh nhân
là một người thân của chính mình.
Chiều đến, hôm nào hết việc sớm
tôi thường gọi về cho mẹ tôi, để
hỏi thăm tình hình sức khỏe, nói
chuyện vài ba câu, có những lần
đang nói chuyện thì nghe tiếng
khóc ngắt quãng ở đầu dây bên kia
kèm theo lời nói của mẹ tôi: "Mày
tính khi nào mày về...?", "Tao nhớ Tôi năm nay cũng gần 30 tuổi rồi,
mày quá trời ...!" Nghe tới đây tôi nhưng đúng là đối với cha mẹ thì con
chỉ biết nói sang vấn đề khác hoặc cái lúc nào cũng là một đứa trẻ cả!
tôi nói tôi có việc bận rồi cúp máy Giờ đối với tôi chỉ có một điều duy
thôi! Đơn giản vì tôi đâu biết khi nhất, mong sao dịch bệnh sớm qua
nào mới trở lại được cuộc sống mau, cuộc sống trở lại bình thường,
như trước kia, khi nào mới hết được ngồi ăn bữa cơm cùng gia đình
bệnh nhân điều trị... đấy đã là hạnh phúc lắm rồi!