Page 28 - Thân Mật - Cội Nguồn Của Hạnh Phúc
P. 28

Bây giờ phân chia đã phát sinh, và nếu bạn cứ làm điều đó lặp đi lặp
                lại...
                     Khi bạn giận, bạn không bày tỏ giận dữ của mình - bạn sợ điều

                đó có thể phá huỷ hình ảnh của bạn bởi vì mọi người vẫn nghĩ bạn
                từ bi thế, và mọi người nói bạn không bao giờ giận dữ. Họ ca ngợi
                điều đó, và điều đó làm hài lòng bản ngã. Bây giờ, giận dữ sẽ phá
                huỷ hình ảnh đẹp của bạn, cho nên thay vì phá huỷ hình ảnh này,
                bạn kìm nén giận dữ. Nó sôi lên bên trong, nhưng trên bề mặt bạn
                vẫn còn từ bi, tốt bụng, lễ phép, dịu dàng. Bây giờ phân chia được
                thực  hành.  Mọi  người  đều  thực  hành  nó  qua  toàn  thể  nhiều  kiểp
                sống của mình; thế rồi phân chia trở thành tuyệt đối lắng đọng. Ngay

                cả khi bạn đang ngồi một mình và không có ai cả, và không cần giả
                vờ, bạn vẫn cứ giả vờ; nó đã trở thành bản tính thứ hai. Mọi người
                không chân thực ngay cả trong nhà tắm của mình; ngay cả khi họ
                hoàn  toàn  một  mình,  họ  cũng  không  chân  thực.  Bây  giờ  vấn  đề
                không phải là việc chân thực hay không chân thực; nó đã trở thành

                thói quen của họ. Trong toàn thể các kiếp sống của mình họ đã thực
                hành, và khi bạn thực hành ngày một nhiều, khoảnh cách giữa hai
                phần của bạn trở nên ngày càng lớn hơn.
                     Khi nó trở thành không thể bắc cầu qua nổi, chúng ta gọi nó là
                tinh thần phân liệt. Khi bạn không thể tiếp xúc được với phần khác
                riêng của mình, bạn gần như trở thành hai người thay vì một người;
                thế  thì  nó  là  bệnh  tinh  thần  trầm  trọng.  Nhưng  mọi  người  đều  bị

                phân  chia,  cho  nên  khác  biệt  giữa  người  bị  tinh  thần  phân  liệt  và
                người  bình  thường  chỉ  là  ở  mức  độ.  Nó  không  phải  rất  cơ  bản,
                không phải về chất mà chỉ về lượng.
                     Với chân thực tôi ngụ ý không giả vờ. Là bất kì cái gì bạn đang là
                -  khoảnh  khắc  này  bạn  buồn,  vậy  khoảnh  khắc  đó  bạn  buồn.  Và
                khoảnh  khắc  tiếp  nếu  bạn  trở  nên  hạnh  phúc,  bây  giờ  không  cần

                tiếp tục vẫn còn buồn - bởi vì điều đó nữa, đã được dạy: bao giờ
                cũng nhất quán, vẫn còn nhất quán. Điều đó xảy ra, bạn có thể quan
                sát nó - bạn buồn, và thế rồi bỗng nhiên cái buồn mất đi, nhưng bạn
                không thể cười được ngay lập tức bởi vì mọi người sẽ nghĩ gì? Bạn
                có điên không? Vừa mới trước đó bạn đã buồn; bây giờ bạn lập tức
                bắt  đầu  cười  sao?  Chỉ  người  điên  hay  trẻ  con  mới  làm  điều  này;
                điều đó không được trông đợi ở bạn. Bạn sẽ phải đợi tình huống
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33